Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 936: Chương 936: Chương 487: Tất cả sẽ kết thúc 2




“Thiên Sơ, anh rất muốn chăm sóc em sao?” Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế hỏi, ánh mặt trời rơi xuống mái tóc dài của cô, dát lên một lớp màu vàng kim nhàn nhạt, cô hỏi: “Muốn đến mức nào?”

“Cái gì?”

Mộ Thiên Sơ nửa nằm trên ghế quý phi, khó hiểu nhìn cô.

“Muốn đến mức cho dù em không cần anh chăm sóc nhưng anh vẫn liều lĩnh muốn chăm sóc em sao?” Thời Tiểu Niệm nhìn thẳng vào mắt Mộ Thiên Sơ, bình tĩnh hỏi: “Hay muốn đến mức diệt trừ toàn bộ người có thể chăm sóc em xong rồi lại đến chăm sóc em? Anh muốn đến mức này sao?”

Nụ cười trên mặt Mộ Thiên Sơ từ từ thu lại, anh ta rũ mắt nhìn cô: “Tiểu Niệm, em muốn nói gì?”

“Em chỉ hỏi anh muốn đến mức nào mà thôi.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Rất muốn rất muốn.”

Mộ Thiên Sơ nói, hai mắt nhìn cô thật sâu.

“Cho nên, có phải Cung Âu đã chết trong tay anh rồi không?”

Thời Tiểu Niệm tiếp tục hỏi, cô không hề sợ hãi, dường như cũng không mang theo chút tình cảm nào.

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, sau một lúc im lặng, anh ta ngồi thẳng dậy: “Đúng thế thì sao? Không phải thì như thế nào? Tiểu Niệm, anh thấy em gần đây phải chịu nhiều áp lực nên hay suy nghĩ lung tung, cốc cà phê này em nên uống đi.”

Dứt lời, Mộ Thiên Sơ đưa cái cốc cho cô.

Thời Tiểu Niệm nhìn cốc cà phê trí mạng, ánh mắt hờ hững, cô tự tay nhận lấy cái cốc rồi nói: “Em chỉ muốn hỏi cho rõ.”

“Được, vậy bây giờ chúng ta sẽ nói rõ ràng.” Giọng nói Mộ Thiên Sơ trở nên nghiêm túc, trầm thấp nói: “Cung Âu cướp người yêu của anh, phá hủy Mộ gia, tập đoàn Mộ thị, còn đoạt cả em đi; khi anh làm việc ở nhà em, anh ta lại châm chọc sỉ nhục anh không ngừng, rồi lại cướp em đi một lần nữa. Tất cả thất bại trong cuộc sống của anh đều do anh ta ban tặng! Anh ta đã phá hủy mọi thứ của anh, chẳng lẽ anh không nên giết anh ta sao?”

“...”

Thời Tiểu Niệm siết chặt cái cốc trong tay, hít thở run run lắng nghe.

“Cung Âu là hạng người gì, tự đại, cuồng vọng, mắt treo trên đỉnh đầu, không coi ai ra gì, anh ta vừa mất tích, có biết bao nhiêu người mong ngóng anh ta chết? Lại có biết bao nhiêu người mong ngóng anh ta đừng về? “ Mộ Thiên Sơ cười lạnh: “Chỉ có mỗi mình em không hiểu rõ con người anh ta, bị tình yêu che mờ mắt.”

Thời Tiểu Niệm im lặng lắng nghe: “Cho nên anh giết anh ấy, anh đã báo thù thành công. Nhưng anh có nghĩ đến hay không, anh ấy là vị hôn phu của tôi, là cha của hai đứa trẻ.”

“Anh có thể làm cha của Tiểu Qùy!”

Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô nói.

“À.”

Thời Tiểu Niệm cảm thấy buồn cười, cô cũng cười thật: “Anh hại chết vị hôn phu của tôi rồi lại vẫn muốn ở bên cạnh tôi? Thiên Sơ, anh không cảm thấy rất nực cười sao?”

“Nực cười ư? Là anh ta cướp em khỏi anh! Hai lần!”

Mỗi một lần, anh ta đều khắc cốt ghi xương.

“...”

“Tiểu Niệm, em vốn phải là của anh ta, từ lúc mười mấy tuổi chúng ta đã nói sẽ xây dựng mái ấm gia đình với nhau, đây là ước hẹn của chúng ta!” Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cô nói: “Bởi vì Cung Âu xuất hiện, em đã phản bội ước định đó!”

Thời Tiểu Niệm rũ mắt, cười khổ một tiếng: “Không phải vì Cung Âu.”

“Không phải vì anh ta thì vì ai?”

“Anh có nhớ chúng ta đã nói gì trước cửa quán xông hơi Hàn thành ở thành phố S không?” Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn anh ta.

Mộ Thiên Sơ rũ mắt nhìn cô, đôi mắt hiện lên vẻ mê mang: “Nói gì?”

Quán xông hơi Hàn thành.

Đó đã là chuyện rất lâu trước đây, anh ta không nhớ được nhiều như vậy.

Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ này của anh ta thì hiểu anh ta đã quên sạch không còn một mảnh, môi cô khẽ nhúc nhích, từng chữ từng chữ nói: “Lúc đó tôi nói, Thiên Sơ, sự cố gắng mấy năm nay của em, nếu có một ngày anh nhớ lại toàn bộ, xin đừng trách em.”

“...”

Cơ thể Mộ Thiên Sơ chấn động, anh ta khiếp sợ nhìn cô.

Anh ta nhớ rồi.

Đúng là cô đã nói với anh ta một câu như vậy, lúc đó anh ta còn cảm thấy được giải thoát vì cuối cùng cô cũng không dây dưa nữa.

“Trước khi phẫu thuật anh đã từng nói, nếu như anh mất trí nhớ giống như trong phim truyền hình, anh muốn tôi tìm lại trí nhớ cho anh.” Thời Tiểu Niệm nói: “Chỉ vì những lời này mà tôi giống như người thứ ba tồn tại giữa anh và Thời Địch trọn sáu năm, quấy rầy anh, bám lấy anh, muốn anh nhớ lại, nhưng anh lại luôn coi tôi là rác rưởi, cố gắng đẩy tôi ra.”

“...”

Mộ Thiên Sơ trầm mặc, vẻ mặt ấm áp nhất thời trở nên rất khó nhìn.

“Sáu năm, Thiên Sơ, đúng sáu năm, tôi làm vẫn chưa đủ sao?” Thời Tiểu Niệm hỏi: “Thực sự vẫn chưa đủ sao? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi phản bội ước định của chúng ta?”

Sáu năm.

Đó không phải khoảng thời gian ngắn.

Cô tốn sáu năm thời gian chịu đựng những cái liếc trắng mắt của anh ta, không ngừng dây dưa, cuối cùng cô từ bỏ, khi khôi phục ký ức anh ta lại quay về chỉ trích cô không đúng?

“Khi mất trí nhớ anh hành động không đúng, anh bị Thời gia lừa! “

Mộ Thiên Sơ sắc mặt khó coi nói.

“Nhưng tôi vẫn mất sáu năm.” Thời Tiểu Niệm nói.

“...”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, sắc mặt càng ngày càng tệ, anh ta nói: “Anh sẽ dùng sáu năm để em lại thích anh! “

“Tôi mất sáu năm để từ bỏ anh, cũng mất sáu năm để hiểu tôi không hề yêu anh, với anh, chỉ là một ước định, một người đối diện, không liên quan tới cái khác. Cho nên, sao tôi lại yêu anh được đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.