Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 937: Chương 937: Chương 488: Đưa thuốc độc cho anh 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm cầm chiếc cốc trong tay nói.

Thậm chí cô chưa từng yêu anh, sao có thể lại thích một lần nữa.

“Chưa từng yêu ư?” Mộ Thiên Sơ bật cười đùa cợt như nghe thấy điều gì rất buồn cười: “Tiểu Niệm, chúng ta ở bên nhau đã bao nhiêu năm, nói sống nương tựa lẫn nhau cũng không hề quá, bây giờ em lại nói, em chưa bao giờ yêu anh, hả?”

Mộ Thiên Sơ lùi về phía sau, ngẩng đầu lên, gương mặt treo nụ cười giễu cợt, ánh mắt phủ một làn hơi nước thật mỏng.

Điều này khiến tầm mắt của anh càng thêm mờ mịt.

Không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

“Đúng, có lẽ trước đây tôi nói chưa đủ rõ, bây giờ tôi sẽ nói lần cuối. Thiên Sơ, người đàn ông đầu tiên tôi thích chính là Cung Âu, tôi chưa bao giờ yêu anh.”

Thời Tiểu Niệm cầm cốc cà phê chậm rãi đứng lên.

“...”

Mộ Thiên Sơ trừng mắt nhìn cô, cố gắng hết sức để che giấu cảm xúc của mình.

Anh mất ký ức của sáu năm, mất Mộ gia, đi lên từ một tên thuộc hạ của Tịch gia, chỉ để tiếp cận cô.

Hiện tại cô lại nói, từ trước đến nay cô chưa từng yêu anh.

“Thiên Sơ, nếu như anh phí hết công sức chỉ vì giờ phút này, tôi sẽ thành toàn anh.”

Giọng nói của Thời Tiểu Niệm đờ đẫn, không mang theo chút cảm tình, cô nâng cốc lên, ngửa đầu từ từ uống một ngụm.

Cơ thể Mộ Thiên Sơ cứng ngắc, hai mắt sững sờ nhìn hành động của cô, Thời Tiểu Niệm ngậm cà phê trong miệng, rũ mắt nhìn Mộ Thiên Sơ, sau đó cô để cốc xuống, chậm rãi cúi người đưa môi lại gần anh.

Mộ Thiên Sơ nửa nằm trên ghế quý phi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào môi cô, một chân không nhịn được mà co lên.

Môi của cô rất đẹp, mặc dù không có một chút huyết sắc nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được sự mềm mại của nó.

Cực kỳ mềm mại.

Cô càng ngày càng tới gần, che lại toàn bộ ánh nắng trước mặt anh.

Cuối cùng, cô chủ động hôn lên môi anh.

“...”

Chân Mộ Thiên Sơ cong lên, cọ cọ xuống chiếc ghế ấm áp.

Cô nói rất đúng, anh phí hết công sức chỉ vì giờ khắc này, cho nên khi đôi môi của cô dán lên, tâm trí của anh dao động.

Cô chưa từng yêu anh, nhưng anh lại yêu cô như vậy.

Yêu sự săn sóc của cô, yêu giọng nói của cô, yêu bàn tay của cô đã kéo anh trong tuyết.

Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh anh, môi dán môi, mắt khép hờ, tóc dài buông xuống, sợi tóc phất qua mặt anh tạo nên sự ám muội riêng chỉ thuộc về họ.

Mộ Thiên Sơ ngửa đầu đón nhận nụ hôn của cô, vươn tay chậm rãi vuốt ve cơ thể cô, ngón tay lướt qua chiếc eo thon.

Anh ngậm đôi môi lạnh như băng của cô, quên đi tất cả mà thưởng thức mùi vị trên đôi môi đó.

Hòa quyện với vị đắng của cà phê và vị ngọt ngào của đường.

Thời Tiểu Niệm hôn anh, đẩy cà phê từ miệng mình sang miệng anh, cực kỳ quyết tuyệt.

Thiên Sơ, tôi không thể bỏ qua cho anh.

Bởi vì những người tôi yêu nhất đều chết trong tay anh.

Đã từng sống nương tựa lẫn nhau biến thành tàn sát lẫn nhau, tôi không biết rốt cuộc ai đúng ai sai, nhưng tôi vẫn muốn làm vậy.

Thời Tiểu Niệm trút toàn bộ cà phê vào miệng anh, sau đó dời môi đi, đứng thẳng người lại, lặng lẽ nhìn anh chăm chú.

“...”

Mộ Thiên Sơ cũng ngồi thẳng dậy, đôi mắt nâu sâu không thấy đáy nhìn lại cô, giây tiếp theo, anh cúi đầu, nhổ hết cà phê xuống đất.

“...”

Thời Tiểu Niệm giật mình.

Mộ Thiên Sơ dùng ngón cái chùi môi, ngước mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, trầm thấp nói: “Anh vẫn nghĩ, làm thế nào để em hôn anh lâu một chút, thật không ngờ, đổ thuốc độc cho anh xong em rút lui ngay lập tức.”

Quả thật cô rút lui rất nhanh.

A.

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt như tờ giấy, không có một chút huyết sắc.

Anh đã biết.

Cô thật ngốc, rời khỏi vòng tay che chở của Cung Âu, cô trở nên ngu ngốc hết thuốc chữa.

“Tiểu Niệm, anh không ngờ sau khi biết tin Cung Âu qua đời, em không lựa chọn ở bên cạnh anh, cũng không lựa chọn đôi bên cùng chết mà lại muốn giết anh.” Mộ Thiên Sơ cười lạnh, đôi mắt hiện lên sự mỉa mai.

Thời Tiểu Niệm nghe vậy, vẻ mặt không hề thay đổi.

“Tôi sẽ chết, nhưng tôi muốn gặp hai đứa trẻ đã.”

Cô nói.

Nụ cười của Mộ Thiên Sơ càng thêm trào phúng, anh đứng dậy: “Hai đứa trẻ ư? Cung Âu xếp ở vị trí thứ nhất, cha mẹ ở vị trí thứ hai, hai đứa trẻ ở vị trí thứ ba! Tiểu Niệm, trong lòng em có rất nhiều người, nhưng chỉ không có sự tồn tại của anh! Em đừng quên, so với những người đó, chúng ta quen biết lâu hơn, chúng ta ta đã cùng nhau trải qua một khoảng thời gian đồng cam cộng khổ rất dài, thậm chí anh còn chạy đến nước Anh cứu em!”

“...”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc.

Mộ Thiên Sơ dùng một tay kéo cô đến trước người, tay còn lại đặt sau gáy cô, hai mắt hung hăng nhìn cô chằm chằm: “Nếu không có anh, em đã chết trong tay Cung gia từ lâu! Là anh cứu mạng em, cuối cùng bây giờ em lại muốn anh chết! “

Anh tức giận hét lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.