Cô muốn giết anh!
Trước đây, họ đã từng thân thiết nhất, hiện tại cô lại muốn giết anh!
“Mộ Thiên Sơ, lấy oán trả ơn, là tôi học được từ anh.” Thời Tiểu Niệm không hề nhúc nhích, ngước mắt nhìn anh, ánh mắt hiện lên sự lạnh lẽo: “Tịch gia biến thành như vậy không phải đều do công lao của anh sao?”
“Thì ra em đã biết.” Mộ Thiên Sơ cười lạnh, rũ mắt nhìn cô chằm chằm: “Em đã nghi ngờ từ lâu đúng không? Vì vậy nên em mới mang thuốc độc tới, cũng bởi vì nghi ngờ nên em muốn giết anh sao? Đây chính là sự tin tưởng em dành cho anh ư?”
Cô đã nói, trên thế giới này cho dù không thể tin ai, cô vẫn tin anh.
“...”
Chỉ mới nghi ngờ, nhưng cô đã ra tay.
Không phải cô đã hỏi Thời Địch sao, hôm nay Thời Địch còn bịa đặt một câu chuyện để hãm hại anh.
Chuyện này không sao, nhưng việc cô muốn giết anh, cô muốn vì chồng vì cha báo thù, đây mới là sự thật.
“Để anh đoán xem, là lúc nào nhỉ, là tên thủ hạ của Cung Âu may mắn sống sót trở về thêu dệt chuyện với em phải không?” Mộ Thiên Sơ giữ đầu cô, giọng nói bắt đầu trở nên lạnh lùng: “Em thà tin thủ hạ của Cung Âu chứ không chịu tin anh?”
“Vậy anh dám nhìn vào mắt tôi mà nói, anh không giết cha mẹ tôi không?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói còn lạnh hơn cả anh.
Hai người dựa vào nhau rất gần, gần đến mức anh có thể đếm rõ trong mắt cô có bao nhiêu tơ máu, hơi thở anh phả vào mặt cô, rất lâu sau anh mới nói: “Anh không làm!”
“Anh vô sỉ!”
Thời Tiểu Niệm nhanh chóng mắng.
“...” Bàn tay Mộ Thiên Sơ đang giữ đầu cô từ từ trở nên lạnh lẽo.
Trong mắt Thời Tiểu Niệm tràn ngập sự bi thương: “Mộ Thiên Sơ, đến bây giờ sao anh vẫn lừa dối tôi? Khi hạ lệnh sát hại cha tôi, có phải trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái hay không? Anh biết cha mẹ luôn cảm thấy thiếu anh, họ chưa bao giờ đề cập với Cung Âu chuyện kế thừa Tịch gia, họ vẫn luôn muốn anh trở thành người nối nghiệp! Nhưng anh đã làm gì? Anh không thể chờ đợi mà phải cướp đoạt luôn Tịch gia sao?”
“Anh không có!”
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Thiên Sơ trầm tới cực điểm, anh đẩy mạnh cô ra, cuồng loạn hét lên: “Anh không hạ lệnh giết ông ấy!”
“...”
“Từ trước đến nay anh chưa từng có ý định giết ông ấy, tất cả là lỗi của Cung Âu, đám thủ hạ của anh ta chạy tới cứu viện mới gây ra thảm kịch này! Đợi đến khi anh tới nơi đã không còn kịp nữa! Cha em đã không còn thở! Ông ấy đã bị bắn chết!” Mộ Thiên Sơ rống lên, vứt bỏ toàn bộ sự tao nhã thường ngày.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra cảnh tượng cha cô bị bắn liên tục, cả người đau đớn như bị cắt thành từng miếng.
“Còn mẹ em là tự sát, em cũng đã chứng kiến, vậy mà còn định đổ lên đầu anh sao?” Mộ Thiên Sơ quát, gạt bỏ tất cả mọi việc liên quan tới mình, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
Thuốc độc chính là thuốc độc.
Cho dù không uống, đầu lưỡi vẫn tê dại.
“Mộ Thiên Sơ, anh chối bỏ tất cả không còn một mảnh.” Thời Tiểu Niệm oán hận nhìn anh: “Nếu không phải anh có ý đồ xấu mưu đoạt Tịch gia, sao cha tôi lại chết? Cha tôi không chết, sao mẹ tôi lại tự sát? Anh không hề cảm thấy hối hận chút nào!”
Sao anh lại có thể phủi tay sạch sẽ, giống như toàn bộ không phải lỗi của anh.
Sao anh lại trở nên máu lạnh đến mức này.
“Anh hối hận ư, nếu như anh cần hối hận, thì chẳng lẽ em không cần?” Mộ Thiên Sơ gầm khẽ.
“Ý anh là gì?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Mộ Thiên Sơ kéo cô đến trước người, nhìn cô chằm chằm nói: “Tiểu Niệm, anh cho em biết, người hại em cửa nát nhà tan không phải ai khác, chính là người em yêu!”
“Anh nói lung tung gì đó!”
Cả người Thời Tiểu Niệm không cảm nhận được chút ấm áp nào, lạnh lẽo đến mức không cảm thấy mình còn sống.
Anh nói, tình yêu của cô phá hủy gia đình cô?
“Sau khi em thích Cung Âu trở nên liều lĩnh hơn hẳn, không ai có thể ngăn cản em yêu anh ta, đây chính là sự phản bội từ trong xương tủy của em!” Mộ Thiên Sơ cầm chặt hai cánh tay cô, nhìn cô chằm chằm nói: “Em nói em không phản bội ước định của chúng ta, được, anh bị em bỏ rơi một lần là do anh đáng đời, tại anh mất trí nhớ quên tất cả! Vậy lần thứ hai thì sao? Khi em bị hành hạ ở nước Anh, là ai cứu em, là anh! Em đã đồng ý mãi mãi sẽ không ở bên Cung Âu, em cũng đã đồng ý chúng ta ở bên nhau! Nhưng cuối cùng thì sao? Em đính hôn với anh ta! Vứt bỏ anh thẳng tay! “
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe được sự oán hận từ tận xương trong lời nói của anh.
“Với em anh là gì? Một đồ vật muốn vứt thì vứt sao? Lẽ nào anh không có cảm xúc, không đau khổ sao? Em dựa vào đâu mà cho rằng anh có thể chấp nhận được sự vứt bỏ đó?”
Mộ Thiên Sơ lên án cô, giải tỏa hết nỗi thù hận trong lòng: “Khi em liều lĩnh vì tình yêu, em có nghĩ tới cảm nhận của anh hay không? Anh lúc nào cũng bị vứt ở nơi không được em nhớ tới! Thậm chí em không thèm hỏi một câu anh có đau lòng không!”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh, cánh tay bị anh bóp đến đau đớn.
Cô phụ Mộ Thiên Sơ, đây chính là tội của cô.
“Tôi biết anh biết hận tôi, nhưng tôi không ngờ anh hận đến mức hại tôi tan cửa nát nhà.” Thời Tiểu Niệm đẩy tay anh ra, đột nhiên trở nên kích động: “Nếu hận tôi anh cứ trả thù tôi, vì sao anh lại hại cha tôi? Ông ấy có lỗi gì?”
“Anh không hận em, anh chỉ hận tình yêu của em và Cung Âu! “
Mộ Thiên Sơ nhìn cô nói.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy lưỡi của mình hơi tê, cô nhìn sự oán hận bao trùm khuôn mặt Mộ Thiên Sơ, cô cười khổ: “Tôi nghĩ, tôi sai rồi.”