Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 939: Chương 939: Chương 489: Bị giam lỏng lần nữa 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sai rồi.

Sai hết rồi.

“Ở bên Cung Âu, em có hối hận không? “ Mộ Thiên Sơ hỏi: “Hối hận vì anh ta mà hủy hoại anh, hủy hoại gia đình của em?”

“Tôi hối hận tôi không nên đồng ý bất kỳ điều gì với anh, bất kể là lần đầu tiên hay lần thứ hai, tôi cũng không nên mềm lòng mà hứa hẹn với anh, nếu như vậy, nỗi hận của anh có phải sẽ vơi bớt đi một ít không? “ Thời Tiểu Niệm hỏi.

Cô nên từ chối mới phải, cô không nên thỏa hiệp.

Đây là lỗi của cô, có tắm cũng không thể rửa sạch tội nghiệt.

Nghe vậy, hận thù trên mặt Mộ Thiên Sơ càng sâu, anh nói: “Nếu em không đồng ý với anh mãi mãi sẽ không ở bên cạnh Cung Âu, em nghĩ lúc đó anh sẽ cứu em sao?”

Lúc đó chưa phải thời cơ.

Đáng lẽ anh nên chờ thêm chút nữa, chờ đến khi cô hoàn toàn hết hy vọng với Cung Âu!

“Nếu biết có ngày hôm nay, tôi thà chết trên bàn mổ còn hơn!”

Thời Tiểu Niệm cố gắng nói ra, đôi mắt nhìn thẳng vào anh.

“Em nói gì?”

Vẻ mặt Mộ Thiên Sơ cứng lại.

Cô muốn, mặc kệ tất cả những gì anh đã làm sao?

Thời Tiểu Niệm đi sang bên cạnh, thẫn thờ nói: “Tôi nhớ trước đây anh đã từng nói, tôi thay đổi, nhưng thật ra, là cả hai chúng ta cùng thay đổi.”

Anh không còn là thiếu niên sạch sẽ ngã vào tuyết nữa.

Cô cũng không còn là thiếu nữ cùng anh sống nương tựa lẫn nhau.

“...”

Thời Tiểu Niệm đi tới trước ghế quý phi, cầm chiếc cốc lên, cà phê đã nguội, không còn chút hơi ấm.

“Em định làm gì?”

Mộ Thiên Sơ hỏi.

Thời Tiểu Niệm bước từng bước một tới trước mặt anh, đưa cốc cho anh: “Mộ Thiên Sơ, đến thời điểm này, chúng ta cãi nhau ai đúng ai sai cũng chẳng để làm gì, bởi vì có hối hận cũng không thể quay trở lại.”

“Đến bây giờ em vẫn muốn anh chết?”

Mộ Thiên Sơ nhìn chằm chằm cốc cà phê trên tay cô, khó có thể tin hỏi.

“Xin hãy đền mạng cho cha và vị hôn phu của tôi.”

Thời Tiểu Niệm cố chấp nói, trong ánh mắt giăng đầy tơ máu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là sự mệt mỏi rã rời.

Cô đã không còn sức tranh cãi với Mộ Thiên Sơ.

Cô chỉ muốn tất cả mau chóng kết thúc.

“... “ Ánh mắt Mộ Thiên Sơ đỏ lên, hơi nước càng rõ ràng, anh cắn răng nói: “Anh nói rồi, anh không hại chết cha em! Anh không hề! “

Anh chưa từng muốn giết người.

Càng không muốn lấy mạng người nhà cô, bởi vì anh luôn hy vọng xa vời rằng có thể đến bên cô.

“Anh không uống sao?”

Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt hỏi, ánh mắt vô thần ảm đạm, giọng nói bình tĩnh như thường, giống như chỉ hỏi một câu bình thường anh không uống cà phê sao?

“Trong mắt em, anh không thể không chết sao?”

Mộ Thiên Sơ cười khổ, đưa tay chỉ vào tim: “Tiểu Niệm, nhìn vào đây đi, nó đã đau khổ vì em rất nhiều lần rồi, em hỏi nó một tiếng đi, được không?”

Nói xong câu cuối, trong giọng nói của anh không còn sự oán hận, mà trở nên run rẩy.

Anh khóc.

Nước mắt từ trong mắt anh rơi xuống.

Anh giống như một binh sĩ thất bại, không chuyên tâm nhận tội trước mặt tướng quân, mà cố chấp muốn mọi người nhìn thấy vết thương của mình.

“...”

Thời Tiểu Niệm trầm mặc đứng đó, tay cầm cốc để giữa không trung.

“Kể cả anh có làm nhiều chuyện xấu xa đến mức nào đi chăng nữa, có một việc em cũng đừng quên, anh yêu em!” Mộ Thiên Sơ lớn tiếng nói, nước mắt tuôn ra: “Từ sau khi chúng ta quen nhau, ngoài sáu năm kia, thời gian còn lại có giây nào phút nào anh không dành để yêu em?”

“...”

Thời Tiểu Niệm thẩn thờ.

So với Mộ Thiên Sơ đang khóc, vẻ mặt chết lặng của cô khiến cho cô thoạt nhìn thật máu lạnh.

“Có giây nào phút nào anh không hy vọng chúng ta có thể quay lại bên nhau, giống như trong quá khứ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn? Còn em thì sao?” Mộ Thiên Sơ mặc kệ cho nước mắt chảy xuống, khổ sở nói: “Anh vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc anh thua Cung Âu điểm nào, dịu dàng và săn sóc sao? Vậy anh càng đối xử tốt với em, dùng tính mạng của anh bảo vệ em! Anh nghĩ như vậy là sai sao?”

“...”

“Nhưng em vẫn theo Cung Âu bỏ đi! “ Mộ Thiên Sơ nói: “Vậy anh thua ở điểm gì, là quyền? Hay là thế? Anh giẫm nát Cung Âu dưới chân, em sẽ quay lại nhìn anh! Anh nghĩ như vậy là sao?”

“...”

“Anh yêu em, yêu đến mức em muốn lấy mạng anh, tất cả đều là lỗi của anh sao?”

“...”

Lông mi Thời Tiểu Niệm kịch liệt run rẩy.

Cô nhận thấy được sự đau đớn và bi thương trong giọng nói của anh, cô lặng lẽ nghe anh lên án, sau đó, cô từ từ thu cốc cà phê lại.

Mộ Thiên Sơ rũ mắt nhìn cô, duỗi tay gạt nước mắt trên mặt, trong mắt chứa đựng sự quật cường.

“...”

Thời Tiểu Niệm thẩn thờ nhìn anh anh, đây là lần đầu tiên cô thấy Mộ Thiên Sơ khóc như vậy, giống như một đứa trẻ chịu hết oan ức.

E rằng anh nói đúng, sự liều lĩnh đối với tình yêu của cô đã phá hủy tất cả.

Cho nên, người hại chết cha mẹ không phải anh, mà là cô.

Người giết Cung Âu không phải anh, mà là cô.

Tất cả đều là lỗi của cô.

Cô không thể đợi đến lúc nhìn song sinhlần cuối, cô biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.