Thời Tiểu Niệm chậm rãi cầm cốc cà phê lên, cúi đầu thưởng thức, đôi môi tê dại mới chạm tới miệng chén đã bị một người gạt đi.
Cốc cà phê rơi xuống đất.
Chiếc cốc vỡ tan.
Mộ Thiên Sơ oán hận nhìn cô: “Không giết được anh thì lại đòi tự sát sao? Tiểu Niệm, anh nói cho em biết, từ hôm nay trở đi, em chính là của anh!”
Dứt lời, Mộ Thiên Sơ mạnh mẽ kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, hung hăng ngậm lấy, hai tay ôm mặt cô, trằn trọc, hàm răng cọ xát cánh môi cô, điên cuồng muốn mở nó ra.
Hơi thở của Thời Tiểu Niệm bị anh cướp đoạt, lập tức liều mạng giãy dụa.
Cô là của anh.
Cung Âu đã chết, Cung Âu chết rồi.
Vì sao cô không phải của anh!
“Bộp.”
Thời Tiểu Niệm giãy dụa không được, đạp mạnh vào chân anh, Mộ Thiên Sơ bị đá phải lùi về phía sau hai bước, cúi xuống ôm chân.
Cô đá trúng xương của anh, đau đến trí mạng.
Thời Tiểu Niệm hít thở dồn dập, dùng tay chà môi, hai mắt đờ đẫn nhìn anh: “Mộ Thiên Sơ, tôi không phải là của anh! “
Cho đến chết cũng không phải.
Mộ Thiên Sơ buông chân ra, mấp máy môi, thưởng thức mùi vị của cô còn sót lại trong miệng: “Em cảm thấy bây giờ em đi được sao? Em ra ngoài xem xem, ở đây có chỗ nào không có người của anh, đừng nói hòn đảo, mà kể cả căn nhà này, em nghĩ anh để em đi sao?”
“Anh muốn giam giữ tôi?”
Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng điệu bình tĩnh một cách lạ thường.
“Cung gia nhốt em lâu như vậy mà em vẫn tình nguyện đi theo Cung Âu, anh nghĩ, có lẽ em thích kiểu đó!! “ Mộ Thiên Sơ âm trầm nói: “Nói không chừng, chẳng mấy chốc em sẽ rung động với anh.”
Hiện tại, thậm chí anh cũng không dám nói câu thích một lần nữa.
Bởi vì từ trước tới nay cô chưa từng yêu.
Ha.
Hay cho câu chưa từng yêu.
“... “ Thời Tiểu Niệm im lặng, ngước mắt nhìn Mộ Thiên Sơ, ánh mắt đặc biệt trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ánh mắt đó khiến Mộ Thiên Sơ rất khó chịu.
Mộ Thiên Sơ và Thời Tiểu Niệm chưa từng to tiếng đến mức này, anh dùng hết sức lực xoay người ra ngoài.
“Anh có biết vì sao đột nhiên tôi không ngần ngại đính hôn với Cung Âu không?”
Giọng của Thời Tiểu Niệm vang lên phía sau anh.
Mộ Thiên Sơ quay đầu nhìn cô.
Tất nhiên anh muốn biết.
Cho đến bây giờ anh vẫn không hiểu, vì sao khi họ đang tốt đẹp, cô và Cung Âu nói đính hôn là đính hôn ngay, lại vứt bỏ anh một lần nữa.
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn anh: “Anh biết điểm khác biệt lớn nhất giữa anh và Cung Âu là gì không?”
“Là gì?”
Mộ Thiên Sơ muốn biết đến mức sắp phát điên rồi.
“Cung Âu dùng mạng của anh ấy để ép tôi đính hôn, mà anh, lại dùng mạng của cha tôi và vị hôn phu của tôi để ép tôi.” Thời Tiểu Niệm khô khốc nói, cảm xúc không hề dao động: “Nếu là anh, anh sẽ rung động với ai?”
“...”
Mộ Thiên Sơ cuối cùng cũng biết bí mật phía sau buổi đính hôn, ánh mắt của anh rã rời, không nói gì đi ra ngoài, vô cùng vội vã, suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Cực kỳ chật vật.
...
Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ giam lỏng trong một căn phòng nhỏ.
Cô có thói quen đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, dường như cô rất có duyên với việc bị giam lỏng, ban đầu, là Cung Âu giam lỏng cô; sau đó là La Kỳ; bây giờ lại là Mộ Thiên Sơ.
Người yêu tự do như cô, lại lần lượt bị giam giữ tự do.
Tuy nhiên, chắc hẳn không lâu nữa cô sẽ được giải thoát.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt tiều tụy, không có một chút huyết sắc, tay cô cầm chiếc nhẫn kim cương hình trái tim, đứng dưới ánh mặt trời lẳng lặng ngưng mắt nhìn.
Ánh sáng rực rỡ của kim cương phản chiếu vào mắt cô.
Thật đẹp.
Cung Âu anh nhìn xem, chiếc nhẫn anh tặng em vẫn chói mắt như vậy.
Chờ một lát, chẳng mấy chốc em sẽ đi tìm anh, anh đừng sợ cô đơn.
Chắn hẳn anh đã thấy Tịch Ngọc, có phải rất giống em hay không? Cha mẹ em đâu, có phải họ vẫn rất nhiều thương nhau? Có phải vô cùng nhớ em hay không?
Cung Âu, đến thiên đường rồi, em sẽ đàn khúc nhớ mãi không quên cho anh nghe!.
Thời Tiểu Niệm lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn trong tay, nở nụ cười thật tươi, chỉ là nụ cười đó tiều tụy đến dị thường.
“Rầm.”
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ý cười trong mắt Thời Tiểu Niệm lập tức biến mất, cô cúi đầu, đeo nhẫn vào ngón áp út, sau đó trầm mặc ngồi xuống ghế salon.
Người đến chính là Mộ Thiên Sơ.
Phía sau anh còn có một bác sĩ mặc áo choàng trắng đang cầm mấy chai nước thuốc.
Trên tay Mộ Thiên Sơ cầm một cái khay đựng cơm canh nóng hổi.
Anh đi tới để khay xuống trước mặt cô, rũ mắt nhìn cô rồi cất tiếng nói trầm thấp: “Truyền nước hay ăn, em chọn đi.”
Mộ Thiên Sơ đương nhiên biết Thời Tiểu Niệm đang tuyệt thực.
Cô biết không thể giết anh, cho nên cô chờ chết.
“...”
Thời Tiểu Niệm không nói một lời.
Những gì nên nói đều đã nói, bây giờ cô không muốn nói gì với Mộ Thiên Sơ nữa.
Cô chỉ muốn lặng lẽ chờ đợi khoảnh khắc thuộc về mình sẽ tới.
Đã hai ngày Thời Tiểu Niệm không ăn không uống, cũng không nói chuyện, nhưng nếu anh hôn cô, chạm vào cô, ngay lập tức cô sẽ phản công giống như con sói nhỏ, cắn anh máu me đầm đìa.
Thấy cô như vậy, Mộ Thiên Sơ nói với bác sĩ: “Truyền nước cho cô ấy.”
“Vâng, Mộ thiếu.”
Bác sĩ gật đầu.
Mộ Thiên Sơ đứng lên ôm lấy Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm cũng không phản kháng, chỉ mở miệng cắn cánh tay anh.
“...”
Mộ Thiên Sơ đau đến nhíu mày, mặc kệ cho cô cắn, ôm cô đặt xuống giường.