Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Thời Tiểu Niệm bị Mộ Thiên Sơ đặt lên giường, cô nhìn cánh tay anh, máu tươi đang rỉ ra.
Mộ Thiên Sơ không hề kêu một tiếng đau, nắm cánh tay cô, buộc lại, ý thức được anh muốn làm gì, Thời Tiểu Niệm tức giận giãy giụa, ngồi dậy định chạy.
Thấy vậy, bác sĩ Mặt sẹo cũng đi tới, giúp kéo Thời Tiểu Niệm về, mỗi người đè một tay cô lại.
Mộ Thiên Sơ lấy dây buộc tay cô vào mép giường, ngay cả ngón tay cũng buộc thật chặt, để cô không thể nhúc nhích.
Thấy Mộ Thiên Sơ đã buộc xong, bác sĩ Mặt sẹo buông Thời Tiểu Niệm ra, Thời Tiểu Niệm lập tức ngồi dậy tháo dây.
“Buộc tay kia luôn đi.”
Mộ Thiên Sơ nói.
Cô rất không nghe lời.
“Vâng, Mộ thiếu.”
Bác sĩ buộc tay còn lại của Thời Tiểu Niệm, không cho cô giãy giụa.
“…”
Thời Tiểu Niệm thống khổ giùng giằng, không nói lời nào, chỉ liên tục đạp hai chân.
Mộ Thiên Sơ cúi đầu nhìn chằm chằm cô: “Tiểu Niệm, đừng ép anh trói lại hai chân em, anh không muốn đối xử với em như vậy.”
Thời Tiểu Niệm trừng Mộ Thiên Sơ, trong mắt đầy tức giận và thù hận.
Bác sĩ Mặt sẹo tới tiêm cho cô, mũi tiêm đâm vào da cô, đau đớn vô cùng, nhưng cả hai tay đều bị trói, không có cách nào nhúc nhích.
Dần dần, cô ngưng giãy giụa, cứ như vậy nằm trên giường.
Tuyệt thực, chỉ có thể truyền nước thì có thể chống đỡ được nhiêu ngày đây? Đơn giản là bị hành hạ thời gian dài thôi.
“Vậy mới ngoan.”
Mộ Thiên Sơ thấy cô bình tĩnh lại, hài lòng nhếch môi, anh cúi người hôn trán cô một cái.
Thời Tiểu Niệm quay đầu đi.
Mộ Thiên Sơ kéo cái ghế ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, thanh âm ôn nhu nói: “Em biết không, hôm nay, bên ngoài có lễ diễu hành, thành phố này hằng năm đều có lễ diễu hành không lí do.”
“…”
Thời Tiểu Niệm yên lặng không nói.
“Năm nay chưa có tuyết rơi, anh rất muốn xem tuyết một chút.” Mộ Thiên Sơ giống như đang tâm sự chuyện nhà với cô vậy, tầm mắt quét qua ngón tay Thời Tiểu Niệm, từ ngăn kéo bên cạnh lấy đồ cắt móng.
Anh cúi người, dè dặt cắt móng tay cho cô.
Mỗi khớp xương tay cô đều bị thuốc khống chế, ngay cả cong cũng không thể, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Năm mới ở Ý không có không khí gì, hay là chúng ta về nước đi.” Mộ Thiên Sơ vừa cắt móng tay cho cô vừa nói: “Lúc anh không nhìn thấy, em chỉ anh treo đèn lồng, em biết không, tuy sau đó anh mất trí nhớ nhưng lần đầu tiên anh thấy đèn lồng, anh có cảm giác khác thường, giống như đèn lồng rất quan trọng với anh vậy.”
“…”
Thời Tiểu Niệm vẫn không nói câu nào, cô tự làm mình biến thành người câm.
Mấy ngày nay, Mộ Thiên Sơ luôn nói vài lời với cô, kể lại những chuyện đã qua, cô từ đầu đến cuối vẫn thờ ơ.
“Rất nhanh tới rằm tháng giêng rồi, chờ thân thể em khá lên, chúng ta đi treo đèn lồng, anh mua rất nhiều, có thể treo đầy cả biệt thự này.
Mộ Thiên Sơ nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, mắt cô nhìn tay mình.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ nhìn theo hướng cô, cho là cô nhìn mình, nhiệt độ trong mắt chợt ấm áp, nhưng rất nhanh, nhiệt độ kia liền lạnh đi.
Cô không phải nhìn anh.
Cô đang nhìn chiếc nhẫn trên tay mình.
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ nhất thời trở nên lạnh như băng, xé băng keo trên ngón áp út cô ra, cưỡng ép tháo chiếc nhẫn.
“…”
Thời Tiểu Niệm thống hận trừng anh, điên cuồng giãy giụa.
Trả chiếc nhẫn lại cho cô.
Trả chiếc nhẫn lại cho cô.
Đó là của cô.
Thân thể cô không ngừng giãy giụa, hai tay lại bị buộc chặt lại.
Mộ Thiên Sơ đứng lên, mở cửa sổ ra, lập tức ném chiếc nhẫn ra ngoài, anh quay đầu, liền thấy tuyệt vọng trong mắt Thời Tiểu Niệm.
Tuyệt vọng như tro tàn vậy.
Anh đã vứt luôn lưu luyến cuối cùng của cô.
Anh xem như không thấy, đi tới ngồi xuống mép giường, giống như chưa xảy ra chuyện gì, nhàn nhạt nói: “Cơm nguội rồi, anh đút em ăn.”
Vừa nói, Mộ Thiên Sơ bưng chén cơm, cầm muỗng lên, nửa muỗng cơm, nửa muỗng đồ ăn, sau đó đưa tới miệng cô.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt lại, mím môi thật chặt.
“Em không thích ăn cơm, vậy uống nước canh trước đi.” Mộ Thiên Sơ kiên nhẫn nói, bỏ chén cơm qua một bên, bưng chén canh, vân đạm phong khinh nói: “Không phải em nói canh anh nấu rất ngon sao, mặc dù em chỉ ủng hồ anh mới khen, nhưng em cũng uống không ít, điều này chứng minh em không chán ghét nó.”
“…”
Thời Tiểu Niệm mở mắt ra.
Thì ra anh biết, không trách Phong Đức cũng không tra được, cũng không biết Cung Âu bị Mộ Thiên Sơ xử trí thế nào, thi thể ở đâu.
“Đây, Tiểu Niệm, uống miếng canh.”
Mộ Thiên Sơ nói, dùng muỗng múc canh đưa tới bên miệng cô.
Thời Tiểu Niệm mím môi.
“Tiểu Niệm, tốt nhất em nên nghe lời, đừng chọc giận anh.” Mộ Thiên Sơ nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói tiếng nào, thậm chí ánh mắt không thém liếc anh một cái, xem anh như vô hình.