Sắc mặt Mộ Thiên Sơ lạnh lẽo, ngậm canh trong miệng, đứng lên, cúi người xuống hôn môi cô, vững vàng hôn, truyền canh trong miệng vào miệng cô.
Thời Tiểu Niệm phẫn hận mở to mắt trừng anh.
Anh thật sự biến cô thành con chim nhỏ trong lồng, để anh dày xéo.
Thời Tiểu Niệm chặt chẽ mím chặt môi, Mộ Thiên Sơ đè cô, ý đồ cạy miệng cô ra, chất lỏng trong suốt từ miệng hai người bất giác chảy xuống.
Anh trợn mắt nhìn cô, chợt đưa tay bóp cằm cô.
Thời Tiểu Niệm bị đau, theo phản xạ mở miệng ra, Mộ Thiên Sơ nhân cơ hội truyền canh vào miệng cô, lưỡi anh ấm áp, ép cô nuốt xuống.
Nhận ra anh muốn làm gì, Thời Tiểu Niệm dù muốn hay không cũng phun canh ra ngoài.
Nước canh phun đầy mặt Mộ Thiên Sơ.
Trên mặt anh tuấn nhất thời đầy chật vật, giọt nước chảy xuống theo cằm anh, anh cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, trong mắt lộ ra tức giận, đưa tay lau mặt mình: “Tiểu Niệm, em nhất định phải đối với anh như vậy sao?”
“….”
Thời Tiểu Niệm không để ý tới anh, nhắm hai mắt lại.
“Tiểu Niệm, là do em ép anh. Hôm nay anh phải cho em biết tay.”
Mộ Thiên Sơ trợn mắt nhìn cô nói, lập tức đưa tay bứt ông truyền nước ra, sau đó điên cuồng hôn môi cô, trên môi cô còn mang theo mùi canh, một tay lau người cô, không có chút nhẹ nhàng, vò quần áo cô lại.
Thời Tiểu Niệm bị cố định trên giường, giãy giụa không ra, cô cắn môi Mộ Thiên Sơ một cái, chặt chẽ cắn.
Mùi máu tanh rất nhanh tan ra giữa hai môi.
Mộ Thiên Sơ dời ra, môi dính máu bắt đầu điên cuồng hôn mặt cô, hôn cổ cô, mút chặt làm dấu, dấu vết chỉ thuộc về anh.
Áo trên người cô bị cởi ra từng nút, da tiếp xúc với không khí tràn đầy lạnh lẽo.
Ánh mặt trời ấm áp, từng giọt nước ống truyền nước chảy xuống, chảy đầy sàn nhà.
Trên giường xốc xếch.
Chăn bị ném sang một bên, Thời Tiểu Niệm liên tục đạp hai chân, nhưng không đả thương được Mộ Thiên Sơ chút nào, tay anh lướt trên người cô, giống như vật sắc bén đâm người cô, đâm đến mức máu chảy.
Mộ Thiên Sơ như một dã thú bị điên, đã mất đi tất cả nhẫn nại.
“…”
Miệng Thời Tiểu Niệm đầy máu, giãy giụa đến đầu đầy mồ hôi vẫn không có chút tác dụng nào, cô ngóc đầu lên.
Cô đã tuyệt thực hai ngày, thể lực căn bản không giãy giụa nổi nữa.
Cung Âu, hôm nay không cho phép anh dùng lòng ghen tị nhỏ mọn của anh oán hận em. Thời điểm Thời Tiểu Niệm bỏ cuộc chống cự đã nghĩ vậy.
Cô sợ khi cô đến thiên đường, Cung Âu sẽ chất vấn cô.
Không biết khi cô đến, Cung Âu còn ở đó hay không, hẳn cô phải giải thích với anh thật lâu rồi.
Thật là đáng ghét.
Thời Tiểu Niệm âm thầm nghĩ, cô muốn nghe tiếng cười của Tiểu Quỳ, cô muốn nhìn dáng vẻ Cung Âu ăn, cô muốn mẹ ôn nhu gội đầu cho cô, như vậy, cô liền quên đi cảm giác Mộ Thiên Sơ lướt trên người cô.
Bỗng nhiên, Mộ Thiên Sơ nằm trên người cô cứng ngắc như tảng đá.
Cô nhìn anh, Mộ Thiên Sơ chợt bật người dậy, tay che kín ánh mắt mình.
“….”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn anh.
Mộ Thiên Sơ đột nhiên đi ra ngoài, đi lảo đảo nghiêng ngã, đưa tay mở cửa.
Anh vừa ra khỏi cửa, Thời Tiểu Niệm lập tức nghe được một tiếng té ngã hung hãn.
Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh, cô không suy nghĩ gì.
Tránh thoát một kiếp, cô nằm trên giường, xoay đầu nhìn ngoài cửa sổ, có con chim trắng bay qua, đậu trên bệ cửa sổ.
Mộ Thiên Sơ lảo đảo đi ra ngoài, tay che một con mắt.
Ánh sáng trong mắt anh ngày càng yếu đi.
Tất cả trong mắt anh đều biến thành hư ảnh, còn có ảo ảnh.
“Mộ thiếu.”
Bác sĩ Mặt sẹo đi tới, lập tức tiến lên đỡ Mộ Thiên Sơ ngã cạnh sofa, đỡ anh ngồi lên sofa.
“Tôi không thấy rõ, xem cho tôi.”
Mộ Thiên Sơ kích động nói.
“Vâng, Mộ thiếu.” Bác sĩ Mặt sẹo vội vàng lấy đèn pin trong túi áo, chiếu mắt Mộ Thiên Sơ.
Mộ Thiên Sơ ngồi trên sofa, tròng mắt bị ánh sáng chiếu vào.
Chiếu đến mức anh đau mắt.
Anh cau mày, vội vàng hỏi: “Tôi không thấy rõ, còn có ảo ảnh, nhanh lên, cho tôi thuốc. Tăng liều thuốc của tôi.”
“Mộ thiếu, thuốc của anh đã rất nặng rồi.” Bác sĩ Mặt sẹo nhìn anh nói, chân mày nhíu lại: “Mộ thiếu, tôi đã từng nói với anh, mặc dù bị bệnh mắt, nhưng anh ưu tư quá độ cũng sẽ ảnh hưởng, từ đó trở nên nặng thêm.”
Mỗi lần Mộ thiếu vừa vào phòng Thời Tiểu Niệm, sẽ lập tức có ưu tư.
“Anh có ý gì? Không phải anh nói tôi còn một năm sao?”
Mộ Thiên Sơ che mắt mình nói.
“Một năm chỉ là dự đoán, với điều kiện anh phải ưu tiên nghĩ ngơi.” Bác sĩ Mặt sẹo nói: “Nhưng Mộ thiếu, anh…”
Anh muốn nói lại thôi.
“Anh muốn nói tôi không thể chờ đến một năm?”
Mộ Thiên Sơ hỏi.