Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“Chỉ sợ là vậy.” Bác sĩ Mặt sẹo nói: “Mộ thiếu, anh cần phải tịnh dưỡng thật tốt.”
“Bây giờ tôi không thể bị mù, cho tôi thuốc, lập tức cho thuốc.”
Mộ Thiên Sơ che mắt mình nói, giọng có chút kích động.
Bây giờ anh không thể trở thành người mù.
“Uống quá nhiều thuốc đối với anh cũng không tốt, bây giờ cần nhất là tịnh dưỡng.” Bác sĩ Mặt sẹo nói: “Mộ thiếu, mắt anh đang không thoải mái, tôi đỡ anh về nằm nghỉ.”
“Anh biết cái gì!”
Mộ Thiên Sơ hung hăn hất tay hắn ra, đôi mắt hung hãn trừng anh, “Bây giờ tôi vẫn chưa thể mù. Tôi còn phải nhìn Tiểu Niệm nhiều hơn nữa, tôi còn phải chờ cô ấy tiếp nhận tôi.”
Anh không thể mù.
Ít nhất vào lúc này.
“Vậy anh hãy nói cho Đại tiểu thư tại sao anh cướp Tịch gia, tại sao phải hại Cung Âu, bởi vì thời gian anh nhìn thấy không còn nhiều nữa, bởi vì anh muốn có cơ hội cuối cùng để ở chung với cô ấy.” Bác sĩ Mặt sẹo cau mày nói: “Mộ thiếu, anh hãy nói với Đại tiểu thư đi, không chừng Đại tiểu thư sẽ hiểu.”
“Đời này tôi ghét nhất là dùng tư thái của kẻ yếu đứng trước mặt cô ấy.”
Mộ Thiên Sơ đứng lên, quát khàn cả giọng.
Cô nói, Cung Âu dùng mạng mình để đổi lấy hôn nhân với cô, cô cho là anh không hiểu sao? Không hiểu dùng sự yếu đuối để đổi lấy chút sự chú ý của cô? Chẳng qua anh không muốn mà thôi.
“…”
Bác sĩ Mặt sẹo thấy Mộ Thiên Sơ nổi giận, không khỏi cúi đầu.
“Từ lúc tôi mười mấy tuổi ở Thời gia, mọi thứ đều do cô ấy chăm sóc tôi, tôi giống như kẻ yếu trước mặt cô ấy như vậy là đủ rồi. Tôi không muốn cô ấy đồng tình, tôi muốn trái tim của cô ấy.” Mộ Thiên Sơ rống lên.
Rống xong, trước mắt anh ngày cảng đục ngầu, hư ảnh càng nghiêm trọng hơn.
Hư ảnh kia khiến anh cảm thấy choáng váng đầu, anh dùng sức lắc đầu.
“Mộ thiếu, anh không sao chứ?”
Bác sĩ Mặt sẹo kinh ngạc nhìn anh, đưa tay đỡ anh.
Mộ Thiên Sơ đưa tay đè lại đầu mình, cắn răng nói: “Cho tôi thuốc, đi nhanh đi. Cho tôi thêm một chút thời gian, chỉ cần chúng tôi đường đường chính chính ở chung một chỗ, tôi tin tưởng cô ấy sẽ tiếp nhận tôi.”
Một chút thời gian nữa thôi.
Một chút là đủ rồi.
“Vâng, Mộ thiếu, tôi đi lấy thuốc.”
Bác sĩ Mặt sẹo bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Từ đó đến nay, Mộ Thiên Sơ không thô bạo với cô nữa, tựa như chuyện đó đến nay chưa từng xảy ra vậy.
Anh trói cô cố định trên giường, cưỡng ép cô uống nước dinh dưỡng, kéo dài mạng cô.
Nhưng Thời Tiểu Niệm biết, cứ theo đà này, cô không chống đỡ được nhiều ngày.
Cô cũng không có niềm tin để sống tiếp.
Cô dựa vào giường, cầm một quyển sách tùy ý lật, Mộ Thiên Sơ ngồi làm việc bên cạnh cô, xử lí toàn bộ chuyện của Tịch gia.
Anh thỉnh thoảng ngẩng đầu một chút, ngưng mắt nhìn cô, nói cô hôm nay bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Có một xó xỉnh nào đó trên thế giới có núi lửa bộc phát.
Trên đường có diễu hành.
Trên TV có mấy chương trình hẳn cô sẽ thấy thú vị.
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn không nghe được, cô cúi đầu nhìn tay mình, ngón áp út trống không, không có gì cả.
“Tiểu Niệm, em biết không, khoảng thời gian này là cuộc sống đích thực từ sau khi anh khôi phục trí nhớ.” Mộ Thiên Sơ ưu nhã ngồi trên ghế bên giường, cầm văn kiện trên tay, chợt nói.
“…”
“Em đang ngồi trước mặt anh, anh không cần giống như trước đây, lo lắng, sợ hãi em sẽ rời đi, loại cảm giác này rất thực tế.”
Mộ Thiên Sơ bỏ văn kiện trong tay qua một bên, hai mắt thật sâu nhìn cô.
“…”
Thời Tiểu Niệm một mực nhìn ngón áp út của mình, tựa như nơi đó còn có kim cương lấp lánh.
Cô ngày càng gầy, người đã gầy đến trơ xương, đôi mắt sâu lõm, ngay cả Thời Địch có lúc thấy cô cũng lộ ra sự đồng cảm.
Cô gầy, Mộ Thiên Sơ liền liều mạng mua quần áo cho cô, để không phải nhìn cô chỉ còn lại bộ xương.
“Không phải em nói em còn muốn nhìn thấy hai đứa con sinh đôi của em sao? Em thật sự cam tâm chết trên đảo này?”
Mộ Thiên Sơ thấy cô như vậy, trong mắt tràn đầy ảm đạm.
Anh muón khơi dậy sự sống của Thời Tiểu Niệm, anh muốn cô dần quen với sự tồn tại của anh.
Anh không muốn thời gian cô ở bên cạnh anh chỉ là mấy ngày ngắn ngủi, cô chết mà chấm dứt, nhưng là, người một lòng muốn chết rất khó giữ.
“…”
Thời Tiểu Niệm yên lặng, một câu cũng không nói.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô: “Tiểu Niệm, chỉ cần em chịu cùng anh ở chung một chỗ, chờ anh làm cho Tịch gia ngày càng lớn mạnh, anh giúp em cướp lại hai đứa con, chúng ta liền thành người một nhà, anh sẽ coi hai đứa nó như con của mình mà chăm sóc.”
Không cần.
Cô âm thầm nói.