Cô tình nguyện cho hai đứa con ở lại Cung gia, cũng không muốn hai đứa đi theo kẻ thù giết cha, vậy thì thật đáng buồn.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn ngón áp út của mình, thanh âm vang lên bên tai Mộ Thiên Sơ: “Anh có nghe lời của tôi sao?”
“…”
Thời Tiểu Niệm ngồi an tĩnh.
“Tiểu Niệm, tại sao phải một lòng muốn chết, chết là rất đáng sợ, xem như không phải vì hai đứa con của em, còn Cung Âu, chẳng lẽ em không muốn biết tung tích của Cung Âu từ đây?” Mộ Thiên Sơ hỏi.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, khóe mắt khẽ run, hơi lộ vẻ xúc động, nhưng rất nhanh, ánh mắt cô lập tức ảm đạm trở lại, cũng không phát ra bất kì âm thanh nào.
Biết thì thế nào?
Vì tung tích của một thi thể mà chờ mong, cô sợ Cung Âu sẽ mắng cô.
“Thiên Sơ.” Thời Địch từ bên ngoài đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, “Hôm nay là trung thu, chúng ta đi thả đèn lồng không?”
“Thả đèn lồng? Được.”
Mộ Thiên Sơ lộ vẻ mỉm cười, đứng lên ôm lấy Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm không kháng cự, cô mệt mỏi, cô cũng không muốn động, cô tự làm mình thành một thi thể mục nát.
“…”
Thời Địch nhìn họ, trong mắt thoáng qua vẻ đau thương.
Mộ Thiên Sơ ôm Thời Tiểu Niệm tới xe lăn, đẩy cô ra cửa phòng.
Trên đảo, vạn vật tương đối tốt, phong cảnh tuyệt đẹp, phần lớn người giúp việc là người Ý, dường như chưa từng thấy đèn lồng, từng cái tràn đầy mới lạ, họ đem đèn lồng đến, màu sắc đỏ thẳm hòa tan bóng mờ của vợ chồng Tịch gia.
Bọn họn qua đời cũng chưa lâu.
Từng màn kia, Thời Tiểu Niệm đều nhớ đặc biệt rõ ràng.
Cô ngồi trên xe lăn, không nhìn đèn lồng.
“Cái đó giống đèn lồng con cua, treo thấp một chút, không cần cao đến vậy.”
Mộ Thiên Sơ đứng bên cạnh xe lăn, một tay nắm tay Thời Tiểu Niệm, nắm thật chặt.
“…”
Thời Tiểu Niệm không nhìn, nhắm nửa mắt ngủ gà ngủ gật, lông mi thật dài rủ xuống.
“Đừng nhắm mắt lại.” Mộ Thiên Sơ đẩy đẩy cô, nắm tay cô thật chặt, “Em nhìn đi, những đèn này đẹp không? Đến tối, mở đèn lên sẽ đẹp hơn.”
“…”
Thời Tiểu Niệm vẫn rủ mí mắt, lẳng lặng ngồi trên xe lăn.
Mặt trời ấm áp rất thoải mái.
Thật muốn chỉ như vậy mà ngủ mất.
Bỗng nhiên, tiếng bước chân vội vã trên đường nhỏ truyền tới, có thuộc hạ của Tịch gia chạy tới như điên, mặt đầy vẻ kinh hãi: “Mộ thiếu, có mấy chiếc máy bay trực thăng quanh quẩn kế cận, ban đầu chúng tôi cho là đi ngang qua, nhưng bây giờ cách đảo ngày càng gần.”
Thuộc hạ vừa dứt lời thì có tiếng ồn của máy bay trực thăng truyền tới.
Tất cả mọi người đều nhìn lên trời.
Thời Tiểu Niệm luôn thẫn thờ cũng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy mấy chiếc máy bay trực thăng đang bay tới đảo, dáng vẻ không giống là đi qua, mà quanh quẩn qua lại, còn không ngừng hạ độ cao.
Ánh mắt Mộ Thiên Sơ trở lạnh: “Cảnh cáo bọn họ, đây là đảo tư nhân, phương tiện không quyển phải ghi danh.”
“Đã cảnh cáo nhiều lần cho nên chúng tôi mới thấy không đúng lắm.”
Thuộc hạ lập tức nói.
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ trầm xuống: “Thông báo tất cả mọi người chuẩn bị, người đến không tốt.”
“Vâng, Mộ thiếu.”
Mộ Thiên Sơ giơ chân phải đi, cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, dùng hai tay mình xoa xoa tay cô, cho cô thân nhiệt: “Ra ngoài lâu như vậy, tay em lạnh rồi, vào thôi.”
“…”
Thời Tiểu Niệm không nói gì.
Mộ Thiên Sơ xoay đầu nhìn Thời Địch: “Thời Địch, đẩy chị cô vào, tôi không phân phó không được ra ngoài.”
“Thiên Sơ, không sao chứ?” Thời Địch có chút sợ hãi nắm cánh tay Mộ Thiên Sơ.
“Không sao.”
Mộ Thiên Sơ đẩy tay cô ra, lập tức ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm nhìn bóng lưng của anh, thân ảnh cao gầy đi trên đường, cách cô ngày càng xa.
“Chị, chúng ta vào thôi.”
Thời Địch đẩy Thời Tiểu Niệm vào, mấy người giúp việc giúp cô đẩy xe lăn lên cầu thang.
Thời Tiểu Niệm xoay đầu nhìn bầu trời sáng rỡ ngoài kia, chiếc trực thăng một mực quanh quẩn trên trời, người đến không tốt, đó sẽ là ai chứ?
Thật giống…, cũng không phải quá khó đoán.
Lông mi Thời Tiểu Niệm khẽ run, nhìn bóng người của Mộ Thiên Sơ, hẳn anh đã dự đoán được, chẳng qua anh không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Thời Tiểu Niệm được Thời Địch đẩy tới phòng, Thời Địch đẩy cô tới bên cửa sổ, cô vẫn nhìn trên trời, nhìn chiếc trực thăng quanh quẩn không đi kia.
“Chị, chị nói xem đó là gì?”
Thời Địch cũng nhìn lên trời, trong thanh âm tràn đầy khiếp đảm.
“…”
Thời Tiểu niệm trầm mặc ngồi đó.
Người báo thù.
Thời Địch hoảng sợ nhìn cô, nắm lấy Thời Tiểu Niệm gầy như que củi, “Chị, có phải chị biết là gì không? Chị mau nói cho em đi, mau nói cho em.”
Theo tiếng này, bên ngoài vang lên tiếng súng vang.
“A!!!”
Thời Địch bị dọa sợ lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống đất, run lẩy bẩy, “Chị, em rất sợ, chúng ta nên làm gì? Thiên Sơ đâu, Thiên Sơ có thể bị thương hay không? Em phải đi tìm anh ấy, em đi tìm anh ấy.”
Nghe tiếng súng liên miên bất tuyệt, Thời Địch run rẩy nói, lấy can đảm chạy ra ngoài.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, quay đầu nhìn Thời Địch.
Thời Địch rất sợ nhưng vẫn dứt khoát xông ra ngoài, trong miệng liên tục thét chói tai, cũng không lùi lại.
Thời Địch thật sự yêu Mộ Thiên Sơ.
Nếu lúc đầu cô biết điểm này sớm một chút, cô sẽ không đi dây dưa làm trung gian giữa Mộ Thiên Sơ và Thời Địch, vậy thì có thể sẽ không có chuyện như hôm nay không?
Kết quả, tất cả đều sai rồi.
“Ầm. Phanh. Phanh.”
Tiếng súng liên tiếp không ngừng.
Có tiếng cửa sổ cách vách bị đạn bắn thủng truyền tới.
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng ngồi đó, cũng không lui lại, người còn ngồi trên xe lăn, cô đang chờ một viên đạn bắn thủng cửa sổ tới người cô.
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng thét chói tai của người giúp việc.
Mọi người chạy mất dạng, nhưng không biết nên chạy đi đâu, Thời Tiểu Niệm an tĩnh nghe những thanh âm kia.
Sắc trời trong tiếng súng dần tối đi.