Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 945: Chương 945: Chương 492: Cô Tịch, nhà họ Cung đến rồi! 1




Nhómdịch:ThấtLiênHoa

Có tiếng bước chân truyền đến, là đến gần bên này.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn thấy bác sĩ mặt sẹo.

“...”

Anh ta là một cao thủ có trình độ nhất đẳng, lại không ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ.

“Đại tiểu thư, không thể ở lại đảo này nữa, vì mạng sống của cậu Mộ, tôi phải lập tức mang cô rời khỏi!” bác sĩ mặt sẹo đi về phía Thời Tiểu Niệm, đẩy xe lăn của cô.

Khi xe lăn đến cửa lớn.

Thời Tiểu Niệm đưa tay nắm lấy khung cửa, dùng hết tất cả sức lực của cô.

Xe lăn không thể đẩy về phía trước.

Bác sĩ mặt sẹo cau mày: “Đại tiểu thư, cô không thể tùy hứng như vậy nữa, tôi không muốn tổn thương cô!”

Bây giờ Thời Tiểu Niệm đã gầy như que củi, với sức của anh ta một cước đã nằm xuống, sợ rằng sẽ lấy thẳng mạng sống của cô.

“...”

Dường như Thời Tiểu Niệm cũng nghĩ như thế, cô nắm khung cửa, cũng không buông tay.

“Đại tiểu thư!” bác sĩ mặt sẹo nổi giận: “Cậu Tịch vẫn còn đang chờ chúng ta, không chờ được cô, cậu ấy cũng sẽ không đi!”

Hòn đào này chỉ là một nơi để ở, nhà họ Tịch ở bên ngoài mới là một trung tâm có quyền lực thật sự, cũng không dễ dàng mà tấn công vào như thế.

Nhất định phải rời khỏi.

“...”

Nghe vậy, trong mắt Thời Tiểu Niệm lướt qua một tia sáng, càng không chịu buông tay.

“Cô!” bác sĩ mặt sẹo thấy cô nắm chặt như vậy cũng không thể làm gì Thời Tiểu Niệm: “Đại tiểu thư, cô vẫn muốn hại chết cậu Mộ sao? Cô có biết cậu Mộ làm tất cả những việc này đều là vì cô không?”

“...”

Thời Tiểu Niệm im lặng không nói.

Bác sĩ mặt sẹo đưa tay muốn tách tay cô ra, nhưng vừa nhìn thấy cánh tay nhỏ đến đáng sợ, anh thật sự rất lo lắng mà nắm lấy, tách tay của cô ra.

Tiếng súng bên tai vang lên không dứt.

“Đại tiểu thư, cô nghe thử xem, hòn đảo này thật sự không thể ở lại nữa!”

Bác sĩ mặt sẹo bực dọc mà nắm lấy tóc của cô: “Tôi biết trong lòng cô rất hận cậu Mộ, nhưng sự đau khổ trong lòng của cậu Mộ cô cũng không biết, hòn đảo này không an toàn bao nhiêu, cô cho rằng cậu Mộ không biết sao? Nhưng cậu ấy vẫn nói không khí và cảnh vật ở đây tốt, có thể để cho cô nghĩ dưỡng, cho nên cậu ấy vẫn không đi, cậu ấy cũng là vì chăm sóc cho cô, cậu ấy làm cái gì, cũng đang hy vọng cao xa là vẫn còn có cơ hội được sống cùng cô!”

Kết quả trở thành tình cảnh như ngày hôm nay.

“...”

Ánh mắt của Thời Tiểu Niệm u ám.

Nhìn thấy cô vẫn là bộ dáng nửa sống nửa chết này, rốt cuộc bác sĩ mặt sẹo vẫn phải nhẫn tâm, đánh lên tay cô, nhanh chóng đẩy xe lăn rời khỏi.

Qua từng cánh cửa, Thời Tiểu Niệm lại đưa tay nắm chặt.

Mỗi lần đi qua món đồ có thể nắm, Thời Tiểu Niệm liền nắm chặt.

Cô không chịu đi cùng anh ta.

Thời gian bị cô làm chậm trễ, tay bị bác sĩ mặt sẹo đánh đến đỏ lên, trong tình thế cấp bách, anh ta cũng không thể tìm được thứ gì có thể trói cô lại.

Vết thương trên cánh tay cũng đỏ lên theo từng cơn ma sát.

Rốt cuộc, vẫn đến cánh cửa cuối cùng, có mười người trang bị vũ trang cầm súng mà xông vào, quay quanh bọn họ, họng súng nhắm thẳng vào bác sĩ mặt sẹo.

Dưới họng súng, bác sĩ mặt sẹo rất nhanh đã bị bắt.

Không có ai làm như vậy với Thời Tiểu Niệm.

Cô vẫn ngồi trên xe lăn, nghe thấy bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng súng.

Bên ngoài đã là ban đêm, không biết là ai đã chạm vào công tắc điện, ánh đèn trước cửa sáng lên, vô số ngọn đèn lồng hợp lại thành một ngọn đèn sáng rực, được nhuộm lên từ những màu sắc khác nhau.

Màu đỏ vô cùng thông suốt thuần khiết.

Phủ lên bầu không khí của đêm rằm tháng giêng.

Đèn lồng hình cá, mỗi một cái đèn lồng đều được làm rất tinh tế, sinh động như thật.

Trong ánh đèn như vậy, có bóng người đạp lên tiếng súng mà chạy đến.

Cả người mặc quần áo theo quy định của nhà họ Cung, hoa văn màu đen, nút áo được khâu kỹ lưỡng, trên quần áo không có một nếp nhăn, trước ngực còn treo một cái đồng hồ quả quýt kiểu cũ kỹ, sợi dây được lau như mới.

Là Phong Đức.

Phong Đức từ con đường nhỏ bên ngoài chạy tới, ông ngẩng đầu nhìn chiếc đèn lồng dài như đại dương kia, cúi đầu, liền nhìn thấy Thời Tiểu Niệm đang ngồi trên xe lăn ngoài cửa lớn.

Cô bị nhóm người có trang bị vũ trang vây xung quanh, vẻ mặt hờ hững, không hề sợ sệt.

Cô bình tĩnh mà ngồi ở đó, trên đùi phủ một tấm thảm, cánh tay vết thương chồng chất vết thương đặt lên trên đùi.

Phong Đức đờ ra nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.

Từ trước đến giờ ông vẫn chưa từng nhìn thấy Thời Tiểu Niệm như vậy, cô gầy đến mức gương mặt không bằng một bàn tay, cơ thể mệt mỏi, ông đoán chừng bây giờ cô còn chưa đến 40kg, có lẽ còn ít hơn.

“...”

Phong Đức đứng ở đó nhìn cô, ánh mắt từ từ hạ xuống, gương mặt đầy nếp nhăn.

Đứa bé này đã chịu quá nhiều đau khổ, làm sao lại bị hành hạ đến nỗi thành thế này.

Phong Đức đi về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm, đưa tay cẩn thận nâng cánh tay của cô lên, nghẹn ngào nói: “Cô Tịch, nhà họ Cung đến rồi, đừng sợ!”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe lăn, cúi đầu nhìn nước mắt trên gương mặt của ông, ánh mắt u ám trống rỗng.

Cô không nói, không có biểu cảm, thậm chí cũng không có nước mắt.

Cô giống như một thi thể lạnh như băng, lạnh lùng làm cho người khác tức giận.

Phong Đức đưa Thời Tiểu Niệm đến phòng bếp, Thời Tiểu Niệm vẫn ngồi trên xe lăn, trên người mặc quần áo thật dày, phủ một tấm thảm.

Giữa bàn ăn đặt một chiếc lồng đèn cá chép màu sắc rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.