Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 946: Chương 946: Chương 492: Cô Tịch, nhà họ Cung đến rồi! 2




Phong Đức vừa bận rộn đứng trước bồn rửa xử lí các nguyên liệu, vừa nói: “Vốn là muốn thương lượng với nhà họ Tịch, nhưng đột nhiên lại mất tin tức, cũng không thể nghe trộm được bất kỳ thứ gì, tôi liền biết không tốt rồi, chắc chắc đã xảy ra chuyện, cho nên, tôi mới nhờ phu nhân báo cho thiếu gia nhưng lại bị Mộ Thiên Sơ cắt đứt không tin.”

Sau đó, nhà họ Cung liền tấn công lên đảo Bạch Sa.

Thời Tiểu Niệm cũng không bất ngờ, Cung Tước là người có lòng dạ ác độc, lúc đầu khi Cung Úc gặp tai nạn qua đời, Cung Tước liền xử lý tất cả những người có liên quan đến Cung Úc.

Bây giờ nghe được có thể Cung Âu cũng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm sao Cung Tước có thể bỏ qua cho kẻ thù.

Đoán chừng Mộ Thiên Sơ cũng đã nghĩ đến, chỉ là anh ta không ngờ, nhanh như thế đã tìm được Cung Âu, khẳng định một thời gian dài mới có thể trở lại, cho nên anh ta mới không đặc biệt tăng cường thêm nhân viên trên đảo Bạch Sa.

Nhưng cô biết, lúc đầu là vì kiểm soát cô, nhà họ Cung vẫn luôn chú ý đến nhà họ Tịch, thời gian dài như vậy, cơ sở của nhà họ Tịch càng sâu, nhà họ Cung cũng không khai thác, tấn công hòn đảo dễ như trở bàn tay.

“Mộ Thiên Sơ kia thật sự không phải là con người, làm sao có thể hành hạ cô thành như vậy, thiếu gia nhìn thấy sẽ rất đau lòng!”

Phong Đức liếc mắt nhìn Thời Tiểu Niệm càng thêm đau lòng.

Một cô gái tốt đẹp bị hành hạ đến người không ra người, quả thật Mộ Thiên Sơ là người có tâm lí bất thường.

“...”

Thiếu gia.

Nghe được hai chữ này, lông mi của Thời Tiểu Niệm run lên vài lần.

Phong Đức vội vàng nấu một chén cháo, đi về phía Thời Tiểu Niệm, thành khẩn mà noi: “Nào, cô Tịch, mau mau ăn chén cháo này, để cho dạ dày thoải mái một chút!”

Thời Tiểu Niệm lắc đầu.

Cô không ăn!

Tất cả đều kết thúc rồi, cô không muốn ăn bất kỳ thứ gì.

“CôTịch, cô không thể như vậy, nhất định phải ăn một chút, nếu không cơ thể sẽ sụp đổ!” Phong Đức ân cần khuyên bảo cô: “Cô coi như là vì tốt cho tôi, ăn một chút, thiếu gia trở về nhìn thấy bộ dạng như thế này của cô, sẽ đánh chết bộ xương già này của tôi mất!”

Thời Tiểu Niệm nhìn những nếp nhăn trên gương mặt của Phong Đức, nhếch môi, nhưng không nói lời nào.

Cổ họng của cô đóng lại đã quá lâu, mở miệng cũng trở nên vô cùng khó khăn.

“Cô Tịch, cô muốn nói cái gì, chầm chậm, không sao!” Phong Đức nói.

Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn về cánh cửa, có hai người được trang bị vũ trang đứng ở đó, Phong Đức bưng chén cháo đi về phía bọn họ nói: “Ở đây không cần các cậu bảo vệ, đi vào tòa nhà chính xem còn có người hay không?”

“Vâng! Phong quản gia!”

Hai người đi khỏi.

Thời Tiểu Niệm muốn nói chuyện, dùng sức mà ho khan, rốt cuộc mới phát ra được tiếng: “Phong quản gia!”

Giọng của Thời Tiểu Niệm nhỏ đến mức như tiếng muỗi kêu.

“Vâng, tôi ở đây, cô nói đi!” rốt cuộc cũng nghe được giọng của cô, Phong Đức vui mừng.

Thời Tiểu Niệm nhìn lên mái tóc trắng của ông, môi có chút khó khăn mà giật giật, không biết làm sao mới có thể nói ra được tin này.

“Cô Tịch!”

Phong Đức chờ đợi.

“Ông đi đi, Phong quản gia, đi càng xa càng tốt, đừng trở về lâu đài Đế Quốc nữa!” Thời Tiểu Niệm đã có thể nói ra, giọng nói vô cùng nhỏ.

“Tại sao?”

Phong Đức không hiểu.

Thời Tiểu Niệm cử động đôi môi khô khốc, khó khăn mà nói: “Bởi vì như thế, ông mới không phải đi vào con đường như vị quản gia kia của anh Cung Âu!”

Sau khi Cung Úc chết, quản gia của Cung Úc, cũng bị Cung Tước xử lý.

Phong Đức là người thông minh, nghe được lời này lập tức hiểu rõ, chén cháo trong tay rơi xuống, rơi xuống sàn nhà.

“Cô nói, thiếu gia đã...” Phong Đức nói không nên lời, lùi về sau vài bước: “Không, cô Tịch, cô đã điều tra rõ chưa? Đây không phải là chuyện có thể đùa!”

“Thời Địch lén nghe được, chính miệng Mộ Thiên Sơ thừa nhận!”

Thời Tiểu Niệm nói.

Phong Đức khó có thể tiếp nhận được mà đứng ở đó, miệng há to, tay chống lên trán: “Không, không, không, tôi không tin, Mộ Thiên Sơ, làm sao cậu ta dám...!”

“Anh ta có lý do gì mà tha cho Cung Âu?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói yếu ớt.

“...”

Phong Đức không trả lời được, cả người lui về phía bàn ăn, chống tay lên bàn ăn mới không bị ngã xuống.

Thật ra trước khi đến đây ông cũng từng có suy nghĩ hoang đường như vậy, nhưng không có câu trả lời chắc chắn, ông cũng không tin thiếu gia đã bị giết hại.

“Phong quản gia, nhà họ Cung bắt được Mộ Thiên Sơ và trợ lý của anh ta nhất định sẽ tiến hành thẩm vấn, việc này không gói được bao lâu, ông phải đi nhanh lên, rời khỏi nơi này!” Thời Tiểu Niệm không muốn Phong Đức bị xử lý.

Nhà họ Cung mất đi hai đứa con trai, sợ rằng Cung Tước sẽ phát điên, càng có niều người bị liên lụy.

Phong Đức là một người tốt, ông không thể có chuyện.

“Không, tôi không đi!” Phong Đức lắc đầu, chớp chớp mắt đầy chua xót, đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm nói: “Cô Tịch, tôi là quản gia của thiếu gia, cả đời tôi phải phục vụ cho thiếu gia, tôi phải tìm được cậu ấy, bất kể là người còn sống hay là thi thể!”

Cũng phải tìm cho được!

“Cung Âu sẽ không bằng lòng để ông làm như vậy!” Thời Tiểu Niệm nói, giọng nói đờ dẫn mà van xin: “Tôi xin ông, lập tức rời khỏi nơi này!”

Chờ đến khi nhà họ Cung biết được Cung Âu đã không còn nữa.

“Cô Tịch, tôi cũng đã là một bộ xương già, còn sợ gì nữa!” Phong Đức không chút do dự, hoàn toàn không muốn rời đi, ông cúi mắt nhìn về phía Thời Tiểu Niệm: “Ngược lại là cô Tịch, cô phải rời đi, cô còn trẻ!”

Dứt lời, Phong Đức nhìn thấy Thời Tiểu Niệm nhíu mày.

Bây giờ tình trạng cơ thể cô như thế này thì còn sợ gì nữa, phương tiện giao thông cũng không đi được, cô muốn rời khỏi cũng không có cách nào để rời khỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.