Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“Cốc, cốc, cốc.”
Cửa bị gõ mấy tiếng.
“Vào đi.” Phong Đức nháy nháy mắt, lớn tiếng kêu vào.
Cửa bị đẩy mạnh ra.
Một người trang bị đầy võ trang đẩy cửa đi vào, bẩm báo với Phong Đức: “Phong quản gia, người đã bị bắt tới, ông muốn kiểm tra một chút không?”
“Được.” Phong Đức gật đầu: “Mộ Thiên Sơ cũng có trong đó sao?”
“Chúng tôi nhìn qua thì không thấy Mộ Thiên Sơ.”
Người nọ đáp.
“Đáng chết! Không phải đã thoát đi chứ?” Phong Đức lập tức nói, vội vàng đi ra ngoài.
Hiện tại công kích đánh bất ngờ nếu như Mộ Thiên Sơ chạy tới một nơi bí mật của Tịch gia vậy thì muốn bắt là rất khó rồi.
“……”
Thời Tiểu Niệm ngồi trên xe lăn, dời mắt nhìn bàn cơm bên cạnh, trên bàn cơm được ánh đèn chiếu xuống, màu sắc sặc sỡ, giống như đàn cá nhiều màu đang bơi qua bơi lị.
Tết nguyên tiêu
Cô và Cung Âu vốn cùng nhau đón năm mới và tết nguyên tiêu nhưng giờ thì không có cách nào rồi.
……
Đêm thật dài.
Trên đảo đều bao phủ bởi ánh đỏ, mặt biển cũng bị nhuộm đỏ, vô số ánh đèn được thắp lên.
Tiếng súng không còn vang lên mà từ từ im lại.
Thời Tiểu Niệm một mình nằm trên giường, trong phòng đã đốt lò sưởi, chiếc chăn dày đắp lên người cô, cô chỉ cảm thấy nặng nề, không hề cảm giác được sự ấm áp.
Cô giờ tay tắt đèn, cả căn phòng chìm trong bóng tối, cô nhắm mắt đi ngủ.
Hy vọng nằm xuống sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, đó là chuyện tốt đẹp nhất.
Bỗng nhiên có một âm thanh nhỏ vang lên trong phòng.
Thời Tiểu Niệm mở mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, không có biểu hiện gì, một lúc sau cô bị người ta ôm vả người và chăn, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.
Một nụ hôn rơi vào mặt cô.
“Tiểu Niệm, đi theo anh đi.” Mộ Thiên Sơ nằm trên giường ôm lấy cô, hô hấp nặng nề.
Thời Tiểu Niệm không hề vùng vẫy, để mặc anh ta ôm, cô mở miệng, giọng nói như muỗi kêu: “Tôi biết anh sẽ không trốn đi.”
Cô đoán được anh ta không trốn, đang ở chỗ tối nào đó.
“Em đồng ý nói chuyện với anh sao?” Trong bóng đêm Mộ Thiên Sơ nhẹ giọng đáp, âm thanh tràn ngập vui sướng, giống như không hiểu rõ tình cảnh hiện tại của mình.
ở bên ngoài đều là người Cung gia phái tới.
“Anh bỏ chạy sẽ có vinh hoa phú quý, vậy mà anh lại ở lại.” Thời Tiểu Niệm khàn khàn nói.
“Bởi vì anh muốn mang em đi cùng.” Mộ Thiên Sơ ôm cô, ngay cả chăn cũng ôm theo, trong bóng tối anh ta nhìn chằm chằm vào cô: “Anh đã chuẩn bị tốt mọi thứ, em đi cùng anh thôi, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này, bắt đầu lần nữa.”
Thời Tiểu Niệm bị ôm nằm trên giường, giọng nói không một chút sức lực: “Hiện tại cả người tôi chỉ cần một chút xóc nảy cũng có thể muốn cái mạng này rồi.”
“Em ở lại thì Cung gia sẽ lấy mạng của em, bọn họ không phải là thần phù hộ của em. Bọn họ sẽ càng làm cho em thảm hại hơn thôi.” Mộ Thiên Sơ nói, tận lực đè nén âm thanh, hơi thở phả vào mặt cô.
Hai người phải ở cạnh nhau thì cô với anh mới có cơ hội sống sót.
“Vốn tôi đã không muốn sống nữa rồi.” Thời Tiểu Niệm nói, hiện tại cô chỉ cách cái chết rất gần rồi.
“Em đi cùng anh, anh sẽ nói cho em biết.” Mộ Thiên Sơ nói, nói xong liền muốn xốc chăn ôm cô rời đi.
“Anh mang em đi thì chỉ còn con đường chết, anh cho rằng mấy trợ thủ quan trọng kia làm sao có thể bị bắt chứ?” Bác sĩ mặt sẹo vì hoàn thành nhiệm vụ của anh muốn dẫn cô rời đi, bị cô liên lụy mới bị bắt.
Cô nghĩ anh ta nên hiểu rõ.
Hiện tại anh ta muốn dẫn cô đi, cô sẽ liên lụy tới anh ta.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ cười khổ: “Nói không sai, anh chỉ còn con đường chết hơn nữa còn chết cực kì thê thảm, Cung gia vì báo thù cho con trai sẽ giết chết anh. Vậy thì như thế nào, hôm nay anh phải mang em đi, nếu em muốn anh rơi vào kết cục đó, anh chịu.”
“Chịu rồi sao?”Thời Tiểu Niệm hỏi lại.
“Đúng, anh cứu em, em muốn anh phải chết, anh sẽ làm vậy!” Mộ Thiên Sơ nói, trong đêm đôi mắt nhìn cô chằm chằm.