“Mộ Thiên Sơ, anh hận tôi lớn đến mức nào mà ngay cả lúc chết còn kéo tôi theo cùng.” Thời Tiểu Niệm thì thầm: “Anh cho rằng anh chết tôi sẽ tha thứ cho anh sao?”
Anh hại chết cha mẹ cô, hại chết Cung Âu, hiện tại ngay cả anh chết cùng phải kéo cô theo cùng.
Cứ như vậy mà không muốn để cô thoải mái sao?
“Anh không cần em tha thứ, chỉ cần trong lòng em nhớ mãi Mộ Thiên Sơ này vậy là đủ rồi!” Mộ Thiên Sơ nói xong đau đớn kêu lên.
Trong bóng đêm hàn quang chớp lóe.
Trong ngực anh ta ẩm ướt, từng giọt nước rơi xuống cánh tay.
Mùi màu nồng nặc hơn.
Anh ta cứng ngắc ngồi dậy, vươn tay sờ ngực mình, cầm dao găm sau đó lần theo con dao chạm tới hai tay Thời Tiểu Niệm.
Hai tay cô đang cầm chặt cán dao.
Một dao này cô dùng hết sức lực.
Cô dấu dao trong chăn, ở chỗ này chờ anh ta.
“Em muốn tự tay giết chết anh sao?” Mồ hôi lạnh toát ra, anh ta cười khổ một tiếng: “Đáng tiếc, em đâm không đúng trái tim, có muốn đâm lại một lần nữa không?”
Anh ta hoàn toàn không có cơ hội.
Nhưng anh ta không nỡ, không nớ để cô lại một mình, anh ta muốn mang cô đi cùng, anh ta cho rằng cô sẽ cảm động.
Thì ra cô không hề cảm động một chút nào.
Cô giấu dao găm chỉ chờ anh ta tới, chờ tự tay mình báo thù.
Thời Tiểu Niệm cho rằng mình đã sớm giống như cái xác không hồn, trái tim như tro tàn, nhưng nghe được âm thanh của anh ta, cả người vẫn không nhịn được run rẩy.
Ban đêm yên tĩnh, bên ngoài lại loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân.
Có người đi ngoài tuần tra.
“Mộ Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm dựa vào ánh sáng phản chiếu từ dao găm có thể nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Mộ Thiên Sơ, giọng nói lạnh lùng: “Anh đi đi, đi từ chỗ này đi, dù tiếp đến anh có mất tất cả hay là vinh hoa phú quý, giữa chúng ta cũng đã thanh toán hết rồi.”
“Thanh toán hết rồi?” Mộ Thiên Sơ lặp lại mấy chữ này, còn có một chút đùa cợt.
“Từ hôm nay trở đi giữa chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Thời Tiểu Niệm nói ra lời này nhẹ như gió thôi nhưng lại lạnh lùng như thế.
Lạnh đến nỗi anh ta muốn rùng mình.
Anh ta cầm dao găm, cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, nhìn người phụ nữ cầm con dao này đâm vào anh ta.
Thấy anh ta không hề có động tác gì, Thời Tiểu Niệm cũng không nói gì nữa, cô rút bàn tay đang dính máu trên người mình, nằm trên giường.
Bọn họ đã thanh toán xong rồi.
Anh ta đi hay ở đều không liên quan gì tới cô.
Bên ngoài vẫn còn tiếng bước chân đi tới đi lui.
Mộ Thiên Sơ che miệng vết thương, một giây sau cả người anh ta cứng ngắc ngồi dậy, đứng trên mặt đất, miệng vết thương càng thấm nhiều máu.
Thời Tiểu Niệm không để ý tới anh ta.
Cũng không biết anh ta có đi thật hay không.
Bọn họ sẽ không để ý tới nữa, hiện tại anh ta còn sống hay không cô cũng chẳng buồn hận, hiện tại có chết cũng sẽ không khổ sở.
“Tiểu Niệm, nói cho anh biết là vì ánh sáng quá tốt em đâm không trúng hay là em cố ý đâm lệch trái tim anh?”
Âm thanh của Mộ Thiên Sơ vẫn còn vang vọng trong phòng.
“…”
Thời Tiểu Niệm im lặng không nói gì thêm.
Đối với anh ta cô đã không còn lời gì để nói rồi.
“Trả lời anh, coi như trả lời vấn đề cuối cùng của anh.” Nói xong anh ta muốn rời đi nhưng trong lòng tràn đầy tổn thương.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt nhếch lên, không hề nói gì nữa.
Mộ Thiên Sơ ở trong bóng đêm cười khổ một tiếng.
“Xem ra em muốn để lại cho anh một vấn đề cả đời này đều không có câu trả lời.” Mộ Thiên Sơ chua xót nói, hơi thở yếu đuối: “Không hổ là Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm giỏi nhất là chăm sóc cũng giỏi nhất là hành hạ Mộ Thiên Sơ.”
“…”
Thời Tiểu Niệm vẫn im lặng như cũ, giống như hoàn toàn không nghe được lời anh ta nói.
“Anh đi đây, Tiểu Niệm.” Mộ Thiên Sơ tạm biệt cô, anh ta đã như thế này rồi thì không thể nào dẫn cô đi được.
Anh ta xoay người rời đi lại bước đi không một tiếng động, Mộ thiên Sơ cắn chặt răng nhắm mắt nói: “Anh không bắt Cung Âu.”
“…”
Thời Tiểu Niệm mở mắt, trong mắt hoàn toàn chấn kinh.
“Anh chỉ muốn em biết một chút sau khi biết tin Cung Âu đã chết rồi em có lựa chọn đến bên cạnh anh hay không.” Mộ Thiên Sơ cố gắng nói: “Anh không bắt anh ta, anh ta sẽ không chết, cho nên em đừng buông tha tính mạng của mình.”
“……”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe, dùng hết chút sức lực gầy yếu ngồi dậy: ”Anh ấy ở đâu?”
Không ai trả lời cô.
Mộ Thiên Sơ lặng yên không một tiếng động biến mất trong gian phòng của cô chỉ còn lại cánh cửa sổ bị mở một bên, gió đêm lành lạnh thổi vào.
Thời Tiểu Niệm khó tin nhìn về phía cửa sổ.
Anh ta nói dối sao?
Vì sao lại nói Cung Âu chưa chết?
Anh ta thật sự không bắt Cung Âu sao? Là anh ta để cô sống sót cho cô một hy vọng hão huyền sao?
Nói cho cô, nói cho cô đi!
Nói cho cô biết hiện tại Cung Âu đang ở đâu? Rốt cuộc anh ấy đã ở nơi nào rồi?