Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“Tịch tiểu thư, cô ăn chậm một chút, cẩn thận nóng.” Phong Đức nói.
Thời Tiểu Niệm không hề quan tâm tới ông ta, ra sức xúc cháo vào miệng, liên tục nuốt vài miếng, một cảm giác ghê tởm xông lên: “Oẹ.”
Một cảm giác chua xót từ cổ họng tuôn ra.
Cô đã nhịn ăn nhiều ngày, lại ăn cơm nữa sẽ rất khó khăn, ăn xong lại nôn ra hết.
“Cô cảm thấy như thế nào?” Phong Đức lập tức tới bên cạnh cô, lo lắng hỏi han.
“Có phải ăn không vào hay không?”
Thời Tiểu Niệm tuyệt vọng nhìn Phong Đức.
Cô đã từng nghe, một người nếu nhịn ăn quá nhiều dù có sống cũng sống không nổi vì không thể nào lại ăn uống được nữa.
Cô không thể chết được, ít nhất hiện tại thì không thể.
Phong Đức đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng cầm tay cô, ngón tay dò mạch đập của cô, mày hơi nhíu lại: “Tịch tiểu thư, cả người cô quá yếu đuối rồi, cần phải uống thuốc và châm cứu xem tình hình, cần từ từ.”
“Thật sao?” Không nói dối cô chứ?
“Thật!” Phong Đức gật đầu, xúc một bát cháo mới đưa lên trước mặt cô: “Cô thử lại một chút, từ từ, không cần lo lắng.”
“Được.” Thời Tiểu Niệm yếu ớt, cầm thìa xúc một muỗng khó khăn cho vào miệng, từ từ uống hết, vẫn còn cảm giác buồn nôn, cô cố gắng ép cảm giác này xuống.
Cô nhất định phải ăn gì đó.
Cô không biết được tin tức của Cung Âu thì không thể nào cho phép mình chết, Cung Âu là người lòng dạ hẹp hòi, nếu cô đi trước anh, nhất định sẽ mắng cô vứt bỏ anh một mình.
“Tịch tiểu thư, cô chịu ăn cơm là tốt rồi.” Phong Đức ngồi xuống bên cạnh cô, vui vẻ nhìn cô: “Hiện tại Cung gia đã giao mọi chuyện ở đảo cho tôi, cô ở lại đây điều dưỡng mấy ngày rồi tôi sẽ mang cô rời đi.”
Thời Tiểu Niệm từ từ uống cháo, lại đưa mắt nhìn ông ta, lắc lắc đầu: “Tôi không đi, Phong quản gia, có thể Cung Âu không chết.”
“Cái gì?” Phong Đức sửng sốt.
Chữ chết này là cô nói, không chết cũng là cô nói.
“Mộ Thiên Sơ đã tới tìm tôi, là anh ta nói, anh ta nói anh ta không bắt Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm yếu ớt nói.
Phong Đức nhíu mày: “Cô tin lời anh ta nói?”
“Tôi tình nguyện tin tưởng.” Ít nhất đối với cô mà nói có hy vọng rất lớn.
“Cũng đúng, tin tưởng sẽ có một chút động lực.” Phong Đức nhìn cô nói: “Nhưng mà Tịch tiểu thư, cô vẫn nên rời đi, tôi là quản gia của thiếu gia, trước kia chưa xác định được thiếu gia chết hay chưa, Cung gia sẽ không làm gì tôi. Nhưng mà cô thì khác, lão gia và phu nhân đều không thích cô, bọn họ có thể thừa dịp thiếu gia không có ở đây liền đối với cô…”
“Nếu bọn họ muốn đối phó với tôi thì dễ dàng thôi, hiện tại tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, không giống như Mộ Thiên Sơ rời khỏi đây còn có thể dựa vào quyền lực của Tịch gia, bắt đầu lại lần nữa.” Thời Tiểu Niệm uống cháo, nhẹ giọng nói.
So với việc bôn ba chạy trối chết cô tình nguyện ở lại bên cạnh Phong Đức cùng tìm kiếm Cung Âu.
Đợi Cung Âu trở về, tất cả của cô sẽ quay trở lại.
“Nhưng mà…”
“Phong quản gia, ông xem thân thể này của tôi dù cho đi cũng không chống đỡ được bao lâu.” Thời Tiểu Niệm nói với ông, ánh mắt kiên định: “Tôi muốn ở lại.”
Phong Đức quen biết với Thời Tiểu Niệm lâu như vậy cũng hiểu cô là người yếu đuối, trong lòng lại là người rất hiểu chuyện.
Ông ta chỉ có thể gật đầu.
Sau này để ông thay thiếu gia che chở cho cô gái nhỏ yếu ớt này đi.
…..
Thời Tiểu Niệm được Phong Đức chăm sóc, thân thể đã tốt hơn, cả người gầy đi cũng đã béo trở lại.
Càng ngày cô càng sợ lạnh, cả người luôn mặc rất nhiều quần áo mới thoải mái một chút.
Mộ Thiên Sơ vẫn còn dám chạy.
Chờ đợi anh ta là việc Cung gia không ngừng hỏi tội, so với việc hưởng vinh hoa phú quý của Tịch gia anh ta lựa chọn con đường này, cục diện này anh ta đều có thể đoán được.
Dù anh ta có tốt hay xấu cũng không liên quan gì tới cô.
Thời Tiểu Niệm hoàn toàn vứt bỏ cái tên Mộ Thiên Sơ trong sinh mệnh của mình rồi.
Ban đêm, Thời Tiểu Niệm khoác chiếc áo thật dày đứng ngoài cửa, đưa mắt nhìn đàn ông đằng trước, đèn lồng không bị kéo xuống, ánh đèn bập bùng như đang nhảy múa.
Gió đêm lạnh lẽo.
“Chuyện trên đảo đã hoàn thành, nên lục soát cũng đã lục soát rồi. Đảo này là di chúc mẹ để lại cho cô, trải qua chiến hỏa, hòn đảo này đã không còn xinh đẹp nữa, đúng là có lỗi.”
Phong Đức đứng sau lưng cô đáp lời, ông là quản gia hết sức nhạy bén, luôn luôn nhận những trách nhiệm không liên quan gì tới mình lên người.
“Từ lúc tôi bước lên hòn đảo này, nói đã không còn xinh đẹp nữa rồi.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
Nếu lúc trước cô không theo Mộ Thiên Sơ về nhận chủ quy tông thì tất cả sẽ không xảy ra.
“Tịch tiểu thư, đêm này bắt được thuộc hạ của Mộ gia đều đã đưa đi rồi, một trợ thủ đắc lực của Mộ Thiên Sơ muốn gặp cô.” Phong Đức nói: “Người đàn ông đó có vết sẹo trên mặt.”
“Anh ta muốn gặp tôi?”
“Đúng thế, chúng tôi tra khảo hắn ta xem trung tâm của Tịch gia ở chỗ nào, Mộ Thiên Sơ ở đâu nhưng làm thế nào hắn cũng không mở miệng, chỉ nói muốn gặp cô một lần.” Phong Đức nói.
“…”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Phong Đức.
Bác sĩ mặt sẹo, anh ta muốn gặp cô làm gì?