Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 950: Chương 950: Chương 494: Ngược lại giống như hoàn toàn khiến cho bản thân hết hy vọng 2




Mười phút sau Thời Tiểu Niệm gặp bác sĩ mặt sẹo, anh ta bị bắt lên đảo, ngọn đèn trên du thuyền đang sáng, chờ những người này rời đi rồi sẽ đổi địa điểm khác để tả khảo.

Hai tay bác sĩ mặt sẹo bị buộc lại, trên người cũng bị trói buộc, quần áo trên người lộn xộn, vô cùng chật vật, anh ta cúi đầu bộ dạng giống như tù binh.

Thời Tiểu Niệm đi về phía anh ta.

“Còn nhớ thân thủ anh ta không tệ, lại so sánh không nghĩ tới anh ta lại vẽ đường cho hươu chạy.” Phong Đức đi đằng sau Thời Tiểu Niệm, không nhịn được thở dài.

Thời Tiểu Niệm nhìn bác sĩ mặt sẹo, đúng vậy, anh ta đã từng cứu mạng cô, giúp đỡ cô.

Khi đó Cung Âu ra lệnh cho vệ sĩ bao vây cô, là anh ta cùng một con dao găm cứu cô.

Nhớ tới lại giật mình như tỉnh mộng.

“Không cần giết anh ta.” Thời Tiểu Niệm nghe được giọng nói của mình vang lên: “Anh ta chỉ nghe lệnh làm việc mà thôi.”

Anh ta chỉ nghe lệnh của Mộ Thiên Sơ mà thôi.

Nếu không phải ngày đó anh ta không bỏ lại cô thì dựa vào thân thủ của anh ta chạy đi rất dễ dàng, nhưng anh ta vẫn vì mệnh lệnh bị cô kéo đến nước này.

“Tôi sẽ nghĩ cách.”

Phong Đức gật đầu.

Thời Tiểu Niệm nhìn bác sĩ Mặt sẹo, đứng trước mặt Anh ta lẳng lặng nhìn Anh ta, giọng nói như bị gió đêm thổi đi: “Anh tìm tôi?”

Gió biển cực lớn.

Anh ta chật vật đứng đó, gương mặt có mấy vết thương, gió thổi qua có thể cảm nhận được đau đớn.

Nghe vậy bác sĩ Mặt sẹo từ từ ngẩng đầu xem, vệt sẹo nơi đầu lông mày cực kì rõ ràng, khó khăn gật đầu.

“Anh muốn nói gì?” Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói hết sức lạnh nhạt: “Là muốn tôi giúp đỡ thả cho anh đi sao?” Thật sự cô không nghĩ tới lúc này anh ta tới gặp cô là có chuyện gì.

“Mộ thiếu đã chạy đi thật sao? Anh ta không mang cô đi làm sao anh ta dám cam tâm đây?”

Anh ta yếu ớt mở miệng, gương mặt tái nhợt không nhìn ra thần thái của người có thân thủ tốt.

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn anh ta, không nghĩ tới hiện tại anh ta vẫn một lòng nhớ tới Mộ Thiên Sơ.

“Anh ta không thể mang tôi đi bởi vì tôi đâm anh ta một dao, anh ta không thể mang tôi đi, chỉ có thể rời đi như vậy.” Thời Tiểu Niệm thừa nhận: “Tôi và anh ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt, anh ta sống hay chết chẳng liên quan gì tới tôi.”

Cô đã không còn oán hận gì nữa rồi.

Hận cùng cần phải có sức mới được.

“Cái gì?” Bác sĩ Mặt sẹo chấn kinh, kinh ngạc nhìn Thời Tiểu Niệm, sau đó ánh mắt ảm đạm: “Thì ra là thế.”

“Anh vẫn còn quan tâm tới ông chủ của mình, anh không hận anh ta không tới cứu anh sao?” Phong Đức hỏi: “Nếu anh đồng ý nói tung tích Mộ Thiên Sơ hoặc là trung tâm của Tịch gia ở đâu, tôi có thể thả anh được tự do.”

Bác sĩ Mặt sẹo đứng đó, không hề cử động.

Một lúc sau khi nhắm mắt anh ta mới nhìn Thời Tiểu Niệm: “Đại tiểu thư, tôi ở bên cạnh Mộ thiếu gia một thời gian dài, ngài ấy là hạng người gì tôi có thể hiểu rõ hơn cô một chút.”

“…” Thời Tiểu Niệm yên lặng nhìn anh ta.

“Trong mắt Đại tiểu thư, Mộ thiếu làm nhiều chuyện tổn thương cô.” Bản thân anh ta bị thương nặng, nói năng khá vất vả: “Nhưng cô mãi mãi không thể phủ nhận về chuyện tình cảm là cô thua thiệt Mộ thiếu.”

  “……”

Thời Tiểu Niệm xoay người sang chỗ khác.

“Bệnh mắt của Mộ thiếu sắp tái phát, ngài ấy sắp mù rồi.” Bác sĩ Mặt sẹo nói.

“…” Thời Tiểu Niệm quay đầu, kinh ngạc nhìn anh ta: “Anh nói gì?”

Cái gì mà sắp mù?

“Mộ thiếu là người đàn ông dịu dàng cố chấp, ngài ấy vẫn đối xử tốt với cô, chưa từng muốn mạnh mẽ chiếm đoạt, cô hận ngài ấy, mắng ngài ấy sao không nghĩ tới vì sao ngài ấy đột nhiên thay đổi, trở nên khẩn trương như vậy?” Mặt sẹo nói: “Bởi vì cậu ta sắp mù, cậu ta biết một khi mình bị mù sẽ không có khả năng đánh lại Cung Âu, càng không thể nào ở bên cạnh cô, cho nên mới đánh nhau một lần cuối cùng.”

Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ nghe, trong màn đêm, gương mặt cô trắng bệch.

Mộ Thiên Sơ sắp mù rồi.

Bệnh mắt của anh ấy lại tái phát, có thể sẽ mù vĩnh viễn.

“Vì sao anh ta không nói với tôi?” Thời Tiểu Niệm ngơ ngác hỏi, cả người phát lạnh.

“Bởi vì cậu ta không muốn cô đồng tình, chỉ muốn có tình yêu của cô.” Bác sĩ Mặt sẹo chua xót nói: “Nhưng hiển nhiên Mộ thiếu quá ngốc nghếch, cuối cùng lần đánh này vẫn thất bại.”

“…”

Thời Tiểu Niệm đứng đó không nói ra lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.