Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Không như đang sống, giống như đang khiến mình từ bỏ ý định.
Càng giống như cố lúc ban đầu, hiện tại cô đang bị Cung Âu giảm lỏng ở đây, cô gọi điện thoại cầu cứu Mộ Thiên Sơ, khi đó, cô cũng nghĩ như vậy.
Cô đang chết có phải anh cũng không cứu, chẳng qua là một lý do để chết.
Anh không nhìn thấy.
Chẳng trách những ngày đó, cô thấy anh dụi dụi mắt, anh không còn nhìn thấy nữa.
Cô chợt nhớ lúc còn bé, nhớ năm nọ, cô khắc trên tấm ván một chữ.
Cô cùng Mộ Thiên Sơ chôn dưới gốc cây, Mộ Thiên Sơ đôi mắt không nhìn thấy vẫn chằm chằm hướng ánh nhìn xuống đất, ngón tay trắng trắng sạch sẽ sờ sờ vết lõm trên tấm ván, anh hỏi cô: “Tiểu Niệm, có mấy chữ anh quả thật không biết, đọc thế nào?”
“Anh đoán đi.”
Dưới ánh mặt trời, cô ngồi ôm hai đầu gối ánh mắt nhìn vào mắt anh nói.
“Không đoán ra được.”
Mộ Thiên Sơ lắc đầu, bất giác nở nụ cười, anh mỉm cười nụ cười cưng chiều cô.
“Ngàn, phàm, qua, tẫn, không, quên, sơ, tâm.”
Cô từng chữ đọc lên, sau đó nói: “Em khắc rất lâu, anh sờ vào đây này, em còn khắc hoa văn, rất đẹp.”
Cô ở bất cứ nói đâu cũng không quên thể hiện tài năng hội họa thiên phú của mình.
Anh sờ lên tấm ván, gương mặt khôi ngô nở ra nụ cười rực rỡ: “Ngàn năm trôi qua, vẫn như ban đầu. Nghe thật hay, tên của em và anh đều ở trong đây.”
“Cái gì? Lấy đâu ra tên chúng ta, rõ ràng chỉ có tên anh.”
Cô khi đó đã nói như vậy.
“Ở đây có tên em, anh nói là có.”
Anh lúc ấy nói như vậy, có chút cố chấp.
Ngày đó, cô cầm tấm ván suy nghĩ rất lâu, cũng không nhìn ra là có tên cô.
“Những lời này rất tốt, anh nhớ không được quên “sơ tâm” à, biết sơ tâm là ý gì không? Chính là tấm lòng ban đầu, chỉ bẩm sinh đã hiền lành, chân thành, vô tà niệm.” Cô giống như là năm đó đã nói một câu như vậy, Mộ Thiên Sơ gật đầu, đưa tay ra lắc một cái, sau đó vỗ vỗ trên đầu cô, nói: “Biết.”
Anh nói anh biết.
Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, có một số việc cô trước kia không hiểu, nhưng bây giờ thì đã biết.
Thiên phàm quá tẫn, bất vong sơ tâm.*
* Ngàn năm trôi qua, vẫn như ban đầu.
Nhớ mãi không quên.
Anh không quên không phải cái chữ sơ tâm kia, anh không quên là không quên cô.
Niệm một chút tức là không quên.
“Phong quản gia! Phong quản gia!”
Một tên thủ hạ từ trên du thuyền khẩn cấp lao xuống, vọt đến trước mặt bọn họ: “Phong quản gia, không xong, mặt sẹo uống thuốc tự sát.”
Uống thuốc tự sát.
“…”
Thời Tiểu Niệm nghe, nhắm hai mắt lại.
“Kẻ trung thành.”
Phong Đức đứng ở sau Thời Tiểu Niệm xúc động một câu, trong lời nói có mấy phần kính nể.
Ông xoay người nhìn về hòn đảo, ở dưới màn đêm xinh đẹp, cũng tràn đầy bi thương.
Trên bầu trời xuất hiện vài chiếc phi cơ, trong màn đêm âm thanh vang dội.
Phong Đức ngửa đầu nhìn, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
“Phong quản gia, là Cung Tước cùng Cung phu nhân tới.”
Có người trả lời.
Thời Tiểu Niệm lặng yên đứng ở đó, không nói tiếng nào, Phong Đức nghe vậy ngạc nhiên: “Tại sao không có người báo ta? Thời tiểu thư, cô đi nhanh lên, cô không thể đối mặt Cung tước cùng Cung phu nhân.”
Thời Tiểu Niệm với Cung gia tự như một cái gai.
Cô ở lại sẽ không có kết quả tốt.
“…”
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Phong Đức lo âu, lắc đầu một cái, sau đó xoay người rời đi, đi về phía bãi đáp máy bay.
Nên đến thì cuối cùng cũng sẽ đến, cô muốn tránh cũng không được.
Cô không muốn trốn tránh, cô muốn quang minh chính đại mà đối mặt, cô muốn còn sống để tìm Cung Âu.
Phong Đức im lặng nhìn Thời Tiểu Niệm đi về phía bãi đáp máy bay, con đường quanh co rất khó đi.
Chờ khi bọn họ đến, phi cơ đã đáp xuống.
Gió rất lớn.
Ngay sau đó, có hộ vệ đi về phía Thời Tiểu Niệm, một khẩu súng hướng vào đầu cô.
…
Một năm mới, lại một năm mới đến.
Thời gian đang lặng lẽ trôi đi, nhuộm trắng mái tóc cụ già, cho thiếu niên trưởng thành hơn, người ta không thể nào trẻ lại, giá như thời gian, con người có thể quay lại.
Cung Âu mất tích đã sắp gần năm năm.
Tính kỹ một chút, thì đã bốn năm trôi qua.
Nước Anh sương mù so với ngày trước ngày càng dày đặc, một tòa tháp cổ bao quanh bởi sương mù.
Hai chiếc rương cổ bằng da trâu nằm trên mặt đất, một chiếc xe cổ dừng lại cửa xe bị đẩy ra, một cô gái trẻ tuổi bước xuống xe, mái tóc dài được cắt tỉa chỉnh chu, phủ đến thắc lưng, trên gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, đôi mi cong, mũi cao, đôi môi nhàn nhặt vểnh lên.
Cô mặc thêm chiếc áo choàng dày, quấn cơ thể thật chặt trong lớp áo, trên cổ choàng thêm một chiếc khăn dày.
“Tiểu Niệm”
Có người gọi cô.