Thời Tiểu Niệm nhìn cảnh tưởng xinh đẹp trước mắt, cảm giác mình đang ở trong một cảnh phong phim điện ảnh Anh, nghe được âm thanh, cô xoay người.
Phong Đức đóng cửa xe, đi tới trước, khom người cầm lên hai rương hành lý, trước ngực đeo chiếc đồng hồ bỏ túi cũ kỹ, nét mặt lộ ra nụ cười thân thiết.
“Cha nuôi, con đã tới.”
Thời Tiểu Niệm cười cầm lấy rương.
Cung Âu đi bốn năm, Thời Tiểu Niệm cơ hồ đều là cùng Phong Đức dựa dẫm nhau mà sống.
Một ngày, cô kêu một tiếng cha nuôi, Phong Đức đang lau cửa kính, không có bất kỳ kinh ngạc, rất tự nhiên ừ một tiếng, rồi vẫn lau cửa sổ.
Từ đó, cô là con gái duy nhất của ông.
“Đây là việc của đàn ông. Đi thôi, Cung Quỳ tiểu thư cùng Cung Diệu thiếu gia nhất định đang chờ con.” Phong Đức ôn hòa nói, xách rương hành lý, đạp trên đám lá rụng đi về phía trước, lá cây xào xạt.
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười gật đầu, đi vào, trong mắt đầy nhớ nhung.
Cô đã lâu không gặp cặp sinh đôi của cô.
Hai đứa bé chắc là đã lớn khôn không ít.
Cung gia phá lệ khai ân, năm đó không lấy mạng cô, thậm chí đã vì cặp sinh đôi mà sắp xếp, cho cô một chỗ dựa và một nơi sinh sống xem như là “Ân huệ”, một năm sau đó cô sinh cặp sinh đôi ra đời.
Làm sao là do cô quyết định.
Cho nên cô hàng năm 30 ngày chia làm mấy phần, như vậy có thể không ở kề bên nhưng cũng có thể chứng kiến cặp song sinh của cô lớn lên.
Đi vào Cung gia, dọc đường có thể thấy những người đàn ông mặc com lê đen đang chà rửa những pho tượng đồng, những người phụ nữ mặc váy đồng phục hướng cô cúi đầu chào mỉm cười, những đứa bé trai bé gái cầm một giỏ trái cây đùa giỡn đi qua.
Trên bầu trời, đàn chim bay líu ríu.
Có người đi ra muốn đuổi đàn chim đi, người này ăn mặc sang trọng tinh xảo, nhào tới giơ cây trúc nhỏ ra đuổi chim rất tức cười.
“Tịch tiểu thư, cô đến rồi, xin mời.”
Một người hầu gái mặc đồng phục trắng đen tóc vàng hướng đến cô lễ phép cúi đầu chào.
Mỗi lần Thời Tiểu Niệm đến đều không cần phiền phức như khách mà liền đi thẳng vào vấn đề.
“Được, phiền phức.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Tôi đi thỉnh an phu nhân.” Phong Đức mỉm cười nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, như thói quen đi vào, không đi cùng cô.
Thời Tiểu Niệm đi theo cô người hầu tóc vàng dọc theo hành lang rất dài, người hầu gái được huấn luyện rất có tư chất, một câu cũng không lên tiếng, đi bộ cũng rất nhẹ nhàng, nhưng cũng sẽ phát ra âm thành đều đều, không đi như ma quỷ.
Vào nhà Cung gia, Thời Tiểu Niệm cảm giác bản thân mình cũng tự nhiên cẩn trọng hơn.
Người hầu gái đi rất nhanh, vòng quanh đến mức cô có cảm giác như đã bị lạc.
Nhưng rất nhanh cũng sắp đến.
Bởi vì nghe xa xa một chuỗi âm thanh than thở truyền tới, âm thanh kia rất non nớt, làm người ta không khỏi tức cười.
Là tiếng của Cung Quỳ.
Thời Tiểu Niệm đi về phía trước nhìn, cách đó không xa là một tòa nhà kiểu kiến trúc cung đình tây phương, có mấy người làm đang đứng ở góc, ở trung tâm là hai cái bàn nhỏ.
Hai tấm thân nhỏ nằm ở trước bàn.
Một đứa bé trai, một đứa bé gái.
Đứa bé trai mặc âu phục trang nghiêm mà nâu đậm, ngồi thẳng tắp, bàn tay nhỏ bé đang nắn nót viết gì đó.
Đứa bé gái mặc chiếc váy tầng dài ngồi phía trước bàn, thời tiết nơi này trong trẻo dễ chịu, cô gái nhỏ đang mơ màng ngủ.
Tính cách hoàn toàn trái ngược.
Trước mặt bọn trẻ là một thầy giáo tóc nâu đang hươi tay múa chân giảng bài.
“Suỵt.”
Người hầu gái đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm giơ ngón tay lên để bên mép, tỏ ý đưa cô đến đây là được rồi.
Thời Tiểu Niệm một mình đi về phía trước, như tựa vào cột cây, hai tay nắm bỏ vào túi áo nhìn cặp sinh đôi, ánh mắt ấm áp.
Chúng lại cao hơn.
“Con không đọc sách được không, con muốn chơi.”
Cung Quỳ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ngồi ở đó, giọng nói không thể yêu hơn.
“Tiểu thư Cung Quỳ, nếu người có thể làm được như anh trai, người thuộc hết tất cả các nghi lễ quý tộc, tôi có thể cho người đi chơi.” Thầy giáo đứng ở đó nói.
“Có thể con không thuộc nổi.”
Cung Quỳ buồn rầu.
“Vậy thì cùng tôi kiên nhẫn học một chút, Cung Quỳ tiểu thư, chúng ta tiếp tục học.” Thầy cười nói, ngước mắt lên nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, hướng cô cúi đầu, thấy cô không có ý định quấy rầy, tiếp tục giảng bài.
Cung Quỳ nằm trên bàn nghe giảng bài đến nhức đầu, ngồi dài trên ghế, nghiêng đầu nhìn anh, giọng mềm mại nói: “Holy, anh nhất định đem thông minh của anh cùng kiên nhẫn của em so sánh, cho nên anh cái gì cũng học đi, em cái gì cũng không học vô.”
“…”
Cung Diệu nhìn cô bé rồi lại nhìn quyển sách trên bàn, không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu cảm, lạnh lùng.
Thấy anh trai không để ý đến mình, Cung Quỳ càng buồn rầu, lớn tiếng la ầm lên: “Tôi rất ngốc, tôi rất ngốc, tôi rất là ngốc.”
Cung Diệu chớp mắt xem sách, lông mi không động đậy, nghe tiếng cô bé, bỗng nhiên đưa bàn tay nhỏ ra để ở trên bàn Cung Quỳ.
Cậu vừa mới để tay lên, Cung Quỳ liền đem đầu nhỏ đập lên, không đập trúng bàn mà dập trúng tay cậu.
Cung Diệu lông mi thật dài run lên.
“Anh làm sao biết em muốn đập?”
Cung Quỳ càng buồn rầu.
Cô còn chưa đụng bàn đâu, cậu liền đưa tay đỡ.