Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 953: Chương 953: Chương 496: Nhận định cái chết 1




Nhómdịch:ThấtLiênHoa

“Linh cảm.”

Cung Diệu lạnh lùng nói nhưng giọng điệu lại hết sức non nớt, rõ ràng không giống như giọng nói mạnh mẽ của một đấng trượng phu.

“Vậy sao?”

Cung Quỳ sờ sờ đầu của mình, nháy nháy mắt, lộ ra mấy phần ranh ma, tinh nghịch, tay nhỏ nhấc váy lên.

Cô bé còn chưa đứng lên liền nghe thanh âm lạnh băng của Cung Diệu vang lên: “Ngồi xuống.”

“Em còn chưa đứng dậy đâu.”

Vẻ mặt Cung Quỳ như đưa đám, mỗi lần cô bé muốn chạy trốn đều bị anh trai nhìn ra.

Người lớn đều nói đây là linh cảm giữa một bọn trẻ, bất luận bé muốn làm cái gì, anh trai đều có thể cảm nhận được, bé thật sự rất ghét điều này.

“Ngồi xuống.”

Cung Diệu nói.

“...”

Cung Quỳ không thể làm gì khác hơn là lại ngồi xuống bàn, cầm bút rạch trên giấy, xèo xèo xèo, xèo xèo xèo, anh trai đáng ghét.

Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn bọn chúng, khóe môi nhếch lên vòng cung nhẹ nhàng.

Đây chính là cuộc sống hằng ngày của anh em bọn họ.

Có thể nhìn thấy bọn chúng sống rất tốt.

Cảm giác được có người nhìn mình, Cung Diệu đột nhiên quay đầu lại, một đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trên khuôn mặt trắng trẻo non nớt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên này rất nhanh biến mất, khôi phục lại phong thái chín chắn thường ngày.

Không nghi ngờ chút nào, Cung Diệu thừa hường phần lớn tướng mạo của Cung Âu, đôi mắt thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, không có chỗ nào là không giống Cung Âu.

Nhìn thấy con trai, Thời Tiểu Niệm có chút bừng tỉnh.

“Holy.”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn về phía cậu bé.

Cung Diệu lập tức từ trước bàn đứng lên, mặt hướng về phía cô, khom người xuống thật sâu, một thân lễ nghi phong độ, mang dáng dấp một Quý công tử, nhưng trong mắt Thời Tiểu Niệm cậu bé vẫn chỉ là đứa con trai bé bỏng của cô.

Có điều bây giờ rất tốt, Thời Tiểu Niệm đã từng cho rằng khi bọn nhỏ lớn lên, Holy sẽ chán ghét cô, thậm chí là căm hận cô.

Nhưng bây giờ, cậu bé chỉ là không gần gũi với cô mà thôi, chỉ là nói chuyện như một ông cụ non không có một chút tình cảm nào mà thôi.

Nghe được thanh âm của Thời Tiểu Niệm, Cung Quỳ xoay người, vừa thấy Thời Tiểu Niệm, cô bé liền kích động hét lên một tiếng: “A! Mom!”

Cung Quỳ đứng lên liền tung tăng chạy về phía Thời Tiểu Niệm, tay nhỏ nhấc làn váy dài lên, dáng chạy không có chút lễ nghi Quý tộc nào.

Hai đứa bé này tính tình khác nhau một trời một vực.

Hoà thuận một lúc là tốt rồi.

“Tiểu Quỳ.”

Thời Tiểu Niệm ngồi xổm xuống, duỗi hai tay ra đón lấy Cung Quỳ, Cung Quỳ nhào vào trong lồng ngực cô, vững vàng mà ôm lấy cô, dựa vào người cô, nói: “Mom, con rất nhớ mẹ, con rất nhớ mẹ.”

Nghe được con gái nói như vậy, Thời Tiểu Niệm rất thỏa mãn, hôn khuôn mặt nhỏ, béo mập của cô bé: “Mẹ cũng vậy.”

Trong một quãng thời gian rất dài, Thời Tiểu Niệm cho rằng lớn lên Cung Quỳ sẽ từ từ xa cách cô, không thân thiết với cô nữa, bởi vì mẹ con các cô không sống chung một chỗ. Nhưng Cung Quỳ dùng hành động của chính mình nói cho cô biết, cô cả nghĩ quá rồi.

Cung Quỳ nhất định không biết suy nghĩ của cô, sự nhớ nhung của cô bé tiếp cho Thời Tiểu Niệm rất nhiều sự ấm áp và sức mạnh.

Thậm chí là cứu mạng.

Thời Tiểu Niệm nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Năm đó, ở trên bãi đậu máy bay của quần đảo cát trắng, La Kỳ ôm tiểu Quỳ cùng holy đồng loạt rời đi.

Khi cô bị một tên cận vệ dùng súng lục chĩa vào đầu, tiểu Quỳ khóc.

Tiểu Quỳ khóc đến kinh thiên động địa.

Chính là bởi vì tiếng khóc đêm đó đã khiến cho Cung Tước cùng La Kỳ động lòng trắc ẩn.

Bọn họ ý thức được, ba ba của hai đứa bé đã không rõ tung tích, chỉ còn lại một người mẹ, nếu như cô chết, hai đứa bé sẽ trở thành cô nhi.

Có thể đó cũng không phải là lòng trắc ẩn, có thể bọn họ không muốn bị khó xử khi hai đứa bé hỏi đến ba mẹ thì không biết trả lời thế nào.

Đương nhiên, vợ chồng Cung Tước nghĩ như thế nào thì cô không biết, dù sao cô vẫn còn sống sót.

“Mom, mẹ là người đẹp nhất.”

Cung Quỳ dựa vào người Thời Tiểu Niệm.

Cô bé thật sự thích Thời Tiểu Niệm, không chỉ bởi vì mẹ con liền tâm, Cung gia to lớn đến cả anh trai đều có nề nếp, chỉ có khi Thời Tiểu Niệm tới, cô bé mới thực sự vui vẻ, bởi vì trên người Thời Tiểu Niệm có những thứ mà mỗi người nơi này đều không có.

Thời Tiểu Niệm không giống những người khác, cô rất thân thiện.

Đúng, chính là thân thiện.

Mấy người hầu gái cũng nói mẹ như vậy, nói cô rất thân thiện, giống như cơn gió mát.

“Miệng nhỏ ngọt như vậy.” Thời Tiểu Niệm ngắt mũi của cô bé, sau đó ngước mắt nhìn về phía Cung Diệu, vẫy vẫy tay với bé.

Cung Diệu vẫn ngồi im tại chỗ, nhìn thấy cô ra hiệu, cậu không xông tới giống như Cung Quỳ, mà là nhìn về phía thầy giáo của mình, sau khi được cho phép mới từ từ đi về phía Thời Tiểu Niệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.