Cậu bé mới 5 tuổi nhưng bước đi đều mang khí chất của một lão Quý tộc.
Cậu rất biết điều chỉnh cảm xúc của mình, nếu không có khuôn mặt của cậu bé, theo thời gian trôi đi, Thời Tiểu Niệm càng ngày càng không nhìn ra vẻ ngây thơ chất phác trên người cậu bé.
“Mẹ đột nhiên đến thăm, quấy rối các con học, không sao chứ?”
Thời Tiểu Niệm ngồi xổm trên mặt đất hỏi Cung Diệu.
“Không sao, một năm mẹ cũng rất ít khi đến thăm bọn con.”
Cung Diệu nói, thanh âm non nớt nhưng lạnh lẽo, từng chữ lệch lại lộ ra ý tứ rõ ràng.
Thời Tiểu Niệm lúc nào cũng không thể hiểu được Cung Diệu muốn biểu đạt ý tứ gì.
“Mom, con muốn quà Trung Quốc.”
Cung Quỳ tựa sát vào Thời Tiểu Niệm đòi quà, gương mặt chờ đợi.
“Lần này tới mẹ không mang theo quà, nhưng mẹ có một ý tưởng.” Thời Tiểu Niệm kéo hai người bọn họ ngồi xổm trên mặt đất nhẹ giọng nói: “Mẹ mang các con về Trung Quốc ăn tết có được hay không?”
Ăn tết là cái gì hai anh em họ cũng không hiểu.
Nhưng Cung Quỳ thích Trung Quốc, bởi vì mỗi lần Thời Tiểu Niệm đến đều mang theo rất nhiều món quà đặc sắc từ Trung Quốc cho cô bé, cô bé rất thích.
“Được, được, con muốn về Trung Quốc”
Cung Quỳ vui vẻ suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Cung Quỳ đồng ý không có gì bất ngờ, Thời Tiểu Niệm dời mắt nhìn về phía Cung Diệu: “Holy, con thì sao? Đồng ý về Trung Quốc ăn tết không?”
“Ông nội cùng bà nội sẽ không đồng ý.”
Cung Diệu tinh tường biết điều này.
Cậu và Cung Quỳ ngoại trừ bị mang đi tham dự đủ loại tiệc rượu, ngoài Cung gia bọn chúng chưa bao giờ đi ra ngoài.
Bà nội đặc biệt bảo vệ bọn họ, bà luôn nói bên ngoài có rất nhiều kẻ ác.
“Nếu như các con đồng ý, chúng ta sẽ đi thuyết phục ông nội và bà nội.” Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Diệu, muốn lấy được sự đồng ý của bé: “Nhưng điều kiện trước tiên con có nguyện ý về Trung Quốc hay không ?”
Đối với Cung Diệu, Thời Tiểu Niệm không có cách nào đối xử với cậu như một đứa trẻ, cô rất ít chăm sóc bé , cho nên cái gì cô cũng tôn trọng bé.
Thời Tiểu Niệm nhìn bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Diệu không lộ vẻ gì, chỉ một mực đứng đó, bị Thời Tiểu Niệm nhìn chăm chú hồi lâu, cậu động động miệng nhỏ, lạnh lùng nói: “Tùy đi.”
“Tùy đi”
Tùy là có ý gì?
“Xin lỗi, con còn muốn đi làm bài tập, con lui xuống trước.” Cung Diệu hướng Thời Tiểu Niệm cúi đầu, sau đó xoay người rời đi, rất lễ phép.
Lui ra?
Một đứa bé 5 tuổi thế nào lại nói những câu lễ nghi cổ quái đàng hoàng trịnh trọng như thế?
Phải trách giáo dục của Cung gia, Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Quỳ bên cạnh cười đến xán lạn, thật giống như không lạ lẫm gì.
“Con nói xem anh con muốn trở về hay không? không phải các con có linh cảm sao? Con giúp mẹ đoán xem.”
Thời Tiểu Niệm nắm tay nhỏ của Cung Quỳ .
“Được rồi, để con thử.”
Cung Quỳ đứng thẳng người, một đôi tay nhỏ bé đặt ở ngực mình, sau đó nhắm mắt lại gầm gừ một hồi, mở mắt ra nói: “Holy vô cùng muốn về Trung Quốc, vô cùng, vô cùng, vô cùng.”
“Ha ha.” Thời Tiểu Niệm bị con gái trêu cười, đưa tay xoa mái tóc xù quăn dài của cô bé.
Tóc của Cung Quỳ là xoăn tự nhiên, sờ giống như chó nhỏ, rất thoải mái.
..................
Thời Tiểu Niệm ở cùng với bọn trẻ một lúc sau đó đi vào chào hỏi Cung Tước cùng La Kỳ.
Cung Tước không muốn thấy cô nhưng may mắn La Kỳ còn muốn gặp cô một chút, cùng cô thảo luận chuyện tình của bọn trẻ, nói một chút chuyện trước kia của Cung Âu.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, Cung gia đã dần suy yếu, La Kỳ từ lâu đã không hề cưỡng cầu cái gì môn đăng hộ đối nữa, không phải không thể kết hôn, bị mất đứa con trai thứ hai, bà đặt hết tất cả cảm tình ở trên người bọn trẻ.
Từ khi tiểu Quỳ ở trên bãi đậu máy bay kêu khóc, quan hệ giữa cô và Cung gia bắt đầu hòa hoãn, trải qua mấy năm đã dịu đi rất nhiều.
Thời Tiểu Niệm được người hầu gái dẫn vào phòng khách.
Bên trong pháo đài cổ của Cung gia lộ ra không khí ngột ngạt không nói ra được, lấy ánh mắt mỹ thuật học xem xét, nơi này màu sắc quá u ám, u ám đến mức làm nguời ta không thoải mái, có cảm giác nghẹt thở, đè lén trong lòng, khiến người ta không kịp thở.
Lần đầu tiên tới đây, cô cho rằng nơi này có thể dùng để quay một bộ phim ma.
Tên gọi là «Cổ bảo U Linh»
Cô đi vào phòng khách, chỉ thấy một đám người ăn mặc áo mũ chỉnh tề, tinh anh đứng ở nơi đó, cầm một tập giấy tờ bỏ vào trong bao.
Trước mặt bọn họ, La Kỳ ngồi trên chiếc ghế salon trải tham xanh, dung nhan tuyệt sắc, ăn mặc cao quý, tao nhã, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều khác với tất cả mọi người, giờ khắc này, bà dùng tay chống trán, mi mắt hơi nhắm lại, ngờ ngợ có thể nhìn thấy một vài giọt lệ.
Bà rất khổ sở.
“Phu nhân, vậy chúng tôi rời đi trước, chờ bà cân nhắc quyết định xong là có thể đi Trung Quốc thu hồi N.E.”
Mấy người đó cúi đầu chào La Kỳ, nhấc theo cặp đựng giấy tờ rời đi.
Thu hồi N.E?
Thời Tiểu Niệm sửng sốt, đi về La Kỳ, cúi đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của bà: “Phu nhân, người có khỏe không?”
Nghe vậy, La Kỳ mở mắt ra nhìn cô: “Đến rồi sao, ngồi đi.”
“Cảm ơn.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, ngồi xuống ghế salông bên cạnh, lẳng lặng nhìn bà, không nói cái gì.