Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Cung gia tìm kiếm khắp mọi nơi nhưng một người đột nhiên mất tích ròng rã bốn năm không hề có một chút tin tức thậm chí không ai nhìn thấy bóng dáng tương tự, chẳng lẽ còn cần phải lừa mình dối người sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ: “Phu nhân, tôi cho là bà sẽ chờ anh ấy trở về.”
Tại sao bốn năm kỳ hạn vừa đến liền nhận định đã chết? Tại sao phải đi nhận định chuyện như vậy.
Chỉ cần không nhìn thấy thi thể Cung Âu, cả đời này cô đều sẽ cho là anh còn sống, bởi vì một nguyên nhân nào đó, anh phải sống ở một nơi nào đó trên cõi đời này.
“Cô cho rằng tôi cự tuyệt chờ đợi sao?” La Kỳ nhìn cô nói: “Bốn năm, đừng nói cô dùng hết tài sản Tịch gia còn lại một toà đảo vô ích, Cung gia dốc hết nhân lực, người trong nhà giảm bớt bao nhiêu nhưng vẫn là không có tin tích.”
“Anh ấy sẽ trở lại.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Hai năm trước chồng tôi cũng đã nói, bây giờ không phải là tìm mà là chờ.” La Kỳ nói, âm thanh tràn ngập bi thương: “Nếu không phải tôi kiên trì, ông ấy đã sớm từ bỏ tìm kiếm.”
“.....”
Thời Tiểu Niệm rũ mắt.
Bây giờ không phải là tìm mà là chờ.
Một câu nói nói lên thực tế hiện tại
Thời gian bốn năm tìm một người, tìm tới tê dại, cường độ tìm kiếm giảm bớt, xác thực chỉ còn cách chờ đợi.
“Cô vẫn còn tìm? Nghe nói cô quyết định bán đảo rồi?”
La Kỳ hỏi cô.
Trải qua mấy năm, bọn họ đều dồn hết tâm sức tìm Cung Âu, Thời Tiểu Niệm cùng Phong Đức cơ hồ tiêu hao hết tài sản cá nhân.
Đối với điểm này, La Kỳ không phải không cảm động .
“Vâng.”
Thời Tiểu Niệm nói, cô đang tìm người mua, trước khi mất mẹ đã để cho cô không ít tài sản tư nhân, quần đảo cát trắng là thứ cuối cùng còn sót lại trong khối tài sản ấy.
“Dừng tay đi, so với việc dùng tiền hao tổn một cách hư vô mờ ảo không bằng giữ lại cho Cung Diệu cùng Cung Quỳ.” La Kỳ dừng một chút lại nói thêm một câu: “Lại nói, đó là tài sản cuối cùng cô có, tôi nghĩ cô cũng không nỡ lòng bán nó.”
Làm sao có thể cam lòng đây?
Cô không thể ngưng việc tìm kiếm, một khi ngưng lại, cô sẽ cảm thấy trong tiềm thức mình đã nhận định Cung Âu đã chết, cô không nên như vậy.
Trên lông mi La Kỳ dính vài giọt nước mắt, bà ổn định hồi lâu mới lên tiếng: “Mấy năm nay các nơi trên thế giới dồn dập xảy ra cơn lốc tài chính, N.E bị ảnh hưởng không nhỏ, mưa gió lay động, mặc cho nó tiếp tục phát triển nhưng tiền một mực bốc hơi. Tiếp tục như vậy nữa khẳng định không trụ được, cho nên tôi vội vã muốn nhận định Cung Âu đã chết.”
“....”
Hóa ra là từ trên góc độ kinh tế cân nhắc.
Thời Tiểu Niệm trầm mặc, điểm này cô không có quyền can thiệp, Cung Tước và La Kỳ là cha mẹ Cung Âu, bọn họ có thể thu hồi N.E.
“Chờ thu hồi N.E xong, chúng tôi sẽ không cần khối tài sản này mà sẽ để lại cho bọn trẻ.” La Kỳ nói: “Chắc là cô sẽ cao hứng khi nghe được tin tức này.”
Trước kia bà chỉ muốn mang huyết mạch thuộc về Cung gia nuôi dưỡng ở Cung gia cũng không lấy tiêu chuẩn người thừa kế Cung gia đi bồi dưỡng Holy cùng Cung Quỳ, nhưng hiện tại bà chỉ còn lại hai anh em sinh đôi này.
Phần chu cấp cho bọn trẻ là không thể thiếu.
“Tôi cũng không hy vọng hai đứa bé phải gánh vác trách nhiệm gia tộc quá sớm.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Nói thừa. Là cô và Cung Âu không hiểu đạo lý này cho nên hiện tại một mất tích, một nhà tan cửa nát.”
La Kỳ nói.
Một mực không muốn dựa vào thân phận người gánh vác gia tộc, đương nhiên sức mạnh sẽ yếu đi.
“.....”
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt.
Lời này dù là ai nghe xong cũng sẽ không thoải mái.
La Kỳ nói lời này cũng không phải là cố ý cười nhạo Thời Tiểu Niệm, dù sao bốn năm qua, đối với Thời Tiểu Niệm từ lâu bà đã không còn chán ghét như lúc trước.
Đồng thời có lúc, La Kỳ cảm thấy người bà có thể nói chuyện chỉ có một mình Thời Tiểu Niệm.
Chồng của bà phải để ý rất nhiều chuyện, người hầu, Quản gia không ai có thể hiểu rõ lòng của bà, chỉ có tấm lòng của Thời Tiểu Niệm đối với Cung Âu, đối với bọn trẻ giống với bà, hai người dính líu như vậy, lời nói giống nhau cũng nhiều hơn một chút.
Bà thấy sắc mặt của Thời Tiểu Niệm không dễ nhìn, biết mình nói hơi nặng, ho khan một tiếng, nói: “Cô đóng cửa cái tiệm đó đi.”
“Tôi không nghĩ sẽ đóng cửa nó.”
“Chẳng mấy chốc N.E sẽ bị thu hồi.”
“N.E có thể không còn, nhưng tiệm của tôi sẽ vẫn tồn tại.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói, ngữ khí vô cùng kiên trì.
“Tuỳ cô vậy.” La Kỳ nói, nhìn Thời Tiểu Niệm thật sâu, xúc động rất nhiều, cuối cùng lại nói: “Mona sắp kết hôn rồi, biết chưa?”
Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Đã thấy tin tức, lễ cưới đại tiểu thư Lancaster không nơi nào không biết, nghe nói đối phương là chính khách của một gia tộc ở Mĩ.”
“Có thể thấy được dã tâm.”
La Kỳ nói, ngữ khí mơ hồ lộ ra sự xem thường.