Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bị sợ!”
Anh sợ hãi lùi về sau một bước, Thời Tiểu Niệm bị hắn đụng suýt chút nữa ngã xuống, cô theo bản năng nắm quần áo hắn, khóe mắt liếc sang bên cạnh, cánh cửa của chiếc xe bị mạnh mẽ đẩy ra, một bóng người xông lại kéo lê cô trên mặt đất.
“Đau quá ---”
Thời Tiểu Niệm đau đớn lớn tiếng kêu lên, cô cúi đầu, thỉ thấy bàn tay thon dài đang siết lấy cổ tay cô, xương ngón tay rõ ràng, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh rõ ràng.
Cung Âu?
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ ngẩng mặt lên, Cung Âu đang nổi giận đùng đùng đứng trước mặt cô, đôi mắt đen trợn to nhìn chằm chằm cô, giống như muốn lột da cô vậy.
“Anh sao lại...”
Lời của Thời tiểu Niệm còn chưa nói hết, Cung Âu đạ buông cô ra, trực tiếp đi về phía anh Lý, một quyền đánh tới.
“Ầm!”
Anh Lý bị đánh lùi về dựa lên tường, khóe miệng lập tức tràn ra tia máu, anh phản ứng lại, đánh về phía Cung Âu, hai người đàn ông bắt đầu đánh nhau trước cửa quán bar.
Anh Lý là một người đàn ông cao lớn thô kệch, nhưng Thời Tiểu Niệm lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị Cung Âu đánh cho không còn chút sức đánh trả nào, cuối cùng nặng nề té lăn trên mặt đất, một miệng máu.
“Anh Lý ...”
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ mở to mắt, cả người khập khễnh đi về phía hắn, lại bị Cung Âu cản lại, cô kích động trừng mắt nhìn Cung Âu, “Sao anh lại đánh người? Anh điên rồi?”
Hôm nay hắn bị tinh thần bất thường sao?
“Tôi điên? Haha.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, chân đạp lên thân thể anh Lý hung hăng nghiền một cái.
Anh Lý đau đến cong người như con tôm.
Thời Tiểu Niệm thấy vậy vội vàng đẩy Cung Âu ra, Cung Âu nhìn hành động của cô càng tức giận hơn, cuồng loạn hét, “Thời Tiểu Niệm, mẹ nó em có phải người hay không? Giấu tôi một mình chạy tới quán bar ngoại tình, lại còn cám đẩy tôi?”
Hắn cũng có ngày phải đội nón xanh.
“Ai ngoại tình, anh có bệnh hả! Buông hắn ra!” Thời Tiểu Niệm dùng hết sức lực đẩy hắn ra.
Dáng vẻ cô phải liều mạng cứu người đàn ông khác làm hai mắt Cung Âu dần dần tóe lên tia lửa, đỏ hết cả lên, chợt hắn nâng tay về phía cô.
“...”
Thân thể Thời Tiểu Niệm nhất thời cứng đờ.
Hắn muốn đánh cô?
Cung Âu oán hận trợn mắt nhìn cô, hai mắt ứ máu, tay giơ lên giữa không trung thật lâu, cuối cùng đến gần người cô, lại cứng đờ hạ xuống, xoay người vừa đạp vừa đá Lý ca nói, “Tìm phụ nữ lại tìm đến trên đầu tôi, không muốn sống sao?”
Anh Lý bị hắn đạp một chút sức lực phản kháng cũng không có, từ trong miệng phun ra một ngụm máu.
“Anh dừng lại! Anh dừng lại!” Thời Tiểu Niệm sợ kêu lên, “Tôi không ngoại tình, anh ta là chồng của chị biên dịch, chẳng qua là tiễn tôi một đoạn đường mà thôi! Anh dừng lại, anh sắp đánh chết anh ta rồi!”
“Tiễn em đến quán bar?” Cung Âu căn bản không tin.
“Là anh bảo tôi cút mà, anh nói xem tôi phải đi đâu? Tôi còn có nơi nào để đi.” Thời Tiểu Niệm lớn tiếng la, hai tay nắm lấy ống tay áo của hắn, suýt chút nữa khóc lên, “Tôi xin anh, buông anh ta ra.”
Đánh tiếp nữa thật sẽ chết người.
Nghe vậy, thân mình Cung Âu không kềm được cứng đờ, là hắn bảo cô cút đi sao? Chết tiệt, lúc ấy hắn đang tức giận, bảo cô cút vì không muốn làm cô bị thương, cô lại nghĩ là thật sao?
Hắn liếc cô một cái, Thời Tiểu Niệm nhìn hắn cầu xin, trong mắt nổi lên một tầng nước mỏng manh.
“...”
Tức giận trên người hắn từ từ hạ xuống.
Cung Âu thu chân về, nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, hừ lạnh một tiếng, “Không đánh.”
Có cần vì người đàn ông khác khóc thành như vậy hay không a?
Trong bệnh viện ---
Ở trong một phòng bệnh nào đó, Lý ca thoi thóp nằm trên giường, trên mặt không có nơi nào còn tốt, sưng mặt sưng mũi.
Hạ Vũ nằm trên mép giường than vãn khóc lớn.
Thời Tiểu Niệm áy náy đứng ở một bên, nhìn Hạ Vũ khóc thút tha thút thít, cũng không biết nên an ủi như thế nào.
“Khóc cái gì mà khóc, thật ồn ào!”
Một giọng nói không nhịn được vang lên.
Cung Âu ngồi trên ghế sa lon kế bên, không vui nhìn họ.
“Anh còn nói.” Thời Tiểu Niệm liếc hắn, ánh mắt nghiêm nghị cùng tức giận.
Nếu không phải tại hắn, anh Lý cũng sẽ không nằm trong bệnh viện.
Cung Âu nghênh đón tầm mắt trách cứ của Thời Tiểu Niệm, cô rất ít khi nào dùng sức liếc hắn như vậy, bỗng nhiên hắn không mạnh mẽ lên được, môi mỏng giật giật, không nói gì nữa, đánh nhầm thì đánh nhầm, có gì đặc biệt hơn người, lại còn chưa chết đâu.
“Ô oa...”
Nhất thời Hạ Vũ khóc lớn tiếng hơn.
Phong Đức từ bên ngoài đi tới bên cạnh Hạ Vũ, tao nhã lễ phép nói, “Hạ tiểu thư, tôi đã an bài bác sĩ tốt nhất trong nước đến chữa trị cho tiên sinh của cô, đây là một ít tâm ý của thiếu gia chúng tôi, hy vọng cô có thể nhận lấy, chuyện lần này thật sự là đáng tiếc.”
“Dùng tiền liền muốn thu mua tôi? Tôi nói cho mấy người, mấy người cho chúng tôi....”
Hạ Vũ kích động đứng lên muốn mắng, tầm mắt bỗng nhiên liếc về con số chi phiếu trên tay Phong Đức, ngẩn người một chút.
Đó là bao nhiêu con số không?
Tại sao lại có người có thể bồi thường hoa trương như vậy?
Hạ Vũ mặt đầy nước mắt nhìn về phía Thời tiểu Niệm, ánh mắt ngơ ngác, rõ ràng nói, rốt cuộc cô đã trêu chọc người đàn ông như thế nào vậy?
“...”
Trên mặt Thời Tiểu Niệm tràn đầy áy náy nhìn cô.
“Hạ tiểu thư, chúng tôi thật rất có thành ý tới gánh vác trách nhiệm, mời cô nhận lấy, cô yên tâm, chúng tôi nhất định bảo đảo Lý tiên sinh sẽ không lưu lại bất kỳ di chứng sau này.” Phong Đức chua chi phiếu cho cô.
Nhiều số không như vậy thật rất có thành ý, cô cùng chồng phỏng đoán cũng sẽ ăn uống không lo hai đời.
Hạ Vũ liếc mắt nhìn chồng còn nằm trên giường, suy nghĩ một chút, vẫn là nhận lấy chi phiếu.
Đầu năm nay, không sợ đấu với người có tiền, chỉ sợ đấu với người quá có tiền.
“Ok, giải quyết.”