Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 60: Chương 60: Chương 48: Hắn quá để tâm đến cô 2




Ánh mắt của Cung Âu sâu thẳm, đột nhiên muốn gặp đứa bé này, khát vọng ngày càng mãnh liệt.

“…”

Thời Tiểu Niệm đau đầu như muốn nổ tung, cái bệnh hoang tưởng chết tiệt của hắn.

“Đem con giao ra đây” Cung Âu nắm tay cô, kéo cô đến trước người của mình, ra lệnh cho cô.

“Tôi không có.” Thời Tiểu Niệm trước thái độ tức giận của người nào đó, thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích, “Tôi không phải nhờ anh điều tra một người bạn thời đại học của tôi tên Đường Nghệ sao, ba năm trước cô ấy cùng tôi đi chung chuyến tàu, cô ấy có thể chứng minh là tôi vô tội, tôi thật không phải là nghĩ sẽ ở bên cạnh anh.”

Huống hồ khế ước bán than cũng là hắn buộc cô phải ký. Cô từ đầu đến cuối cũng không muốn leo lên người của Cung Âu. Cung Âu trừng mắt nhìn cô, bởi vì lời nói này của cô mà lửa giận của hắn càng thêm phẫn nộ.

“Em nói tôi tìm người bạn thời đại học chính là tìm bằng chứng giúp em?”

“Đúng vậy.” Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Cô là đang liều mạng tìm chứng cứ chứng minh cô và hắn không quan hệ. Cung Âu sắc mặt tái xanh, một cơn lửa giận tụ lên ở ngực, ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô, tàn nhẫn nắm chặt. Thời Tiểu Niệm đau đến kêu ra tiếng

“ Anh làm đau tôi, buông tay.”

Hắn hận không thể giết chết nàng ngay bây giờ.

Nếu hắn không đột nhiên nhớ lại chuyện của đứa trẻ, hắn sẽ không biết nguyên lai cô vẫn muốn chứng minh bọn họ không có quan hệ.

“Dừng xe”

Cung Âu hét to, lửa giận trên người có thể thiêu đót tất cả. Tài xế vội vàng phanh xe gấp. Cung Âu mở cửa phía sau Tiểu NIệm, trực tiếp đem cô đẩy xuống xe, hắn trừng mắt nhìn cô, “Thời Tiểu Niệm, em cút ngay cho tôi”

Nếu cô không xuống, hắn sẽ không khống chế được mình đánh cô.

“ A.”

Thời Tiểu Niệm bị đẩy mạnh xuống xe, người ngã nhào xuống dưới đường. Phía sau có một chiếc xe chạy nhanh đến gần người cô, suýt chút nữa đã đâm phải vào cô.

Cung Âu nghênh ngang rời đi. Thời Tiểu Niệm kinh hãi, vội đi đến bên lề đường, Cung Âu nhất định là muốn hại chết cô.

Tại sao lại có một người đàn ông như vậy, tính khí nói đến là đến, nói phát hỏa liền phát hỏa, không hề có chút dấu hiệu nào, còn đem cô đẩy xuống xe, hại cô suýt chút nữa bị đâm chết.

“Tới giờ uống thuốc rồi đó! Đàn ông thối. ”

Thời Tiểu Niệm hướng về phía chiếc xe rời đi, phát tiết sự phẫn nộ trong long mình. Âm thanh bị tiếng dòng xe cộ rầm rầm nuốt hết. Nhìn dòng xe cộ, cô một mình đứng đầu đường, là hắn gọi cô tới, đây được coi là cái gì, là sau này hắn sẽ không để ý đến cô nữa.

Vậy thì thật tốt, cô tự do rồi.

Cô cầu cũng không được. Thời Tiểu Niệm đụng phải một người đi đường, trên chân truyền đến đau đớn, mới vừa bị đẩy xuống lúc xe đang chạy, đau đến không đi được.

Cung Âu, anh thật hoang tưởng biến thái.

Thời Tiểu Niệm nhìn xung quanh, nơi này không có chỗ thuê xe, cũng không có chỗ nghỉ chân, cũng còn may, nơi này cách công ty cô khá gần.

Cô khập khễnh đi vào công ty, các đồng nghiệp dồn dập vây đến, quan tâm hỏi cô đã xảy ra chuyện gì. Biên tập Hạ Vũ còn khoa trương hơn, vừa thấy cô liền la to lên “ Mẹ nó, cô bị người ta luân phiên làm cho trên mặt trên chân đều sưng tím lên.”

“ Chân tôi chỉ bị đụng phải thôi mà.”

Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía cô ta, cô ta châm biếm, tưởng tượng như thế sao không vẽ tranh mà làm biên tập, thật lãng phí tài năng.

“ Ai da.” Hạ Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ, ngồi xổm xuống bên cạnh cô. “ Vậy cô có khỏe không, có muốn đi bệnh viện xem một chút không?”

“ Không cần, biên tập Hạ, cô không phải là có xe sao, đưa tôi về nghỉ có được không?” Thời Tiểu Niệm thỉnh cầu nhìn về phía biên tập Hạ, mỗi bước đi của cô đều đau xót ruột xót gan.

Hạ Vũ đứng lên, “ A, nhưng mà chỗ này của tôi còn rất nhiều việc a. Như vậy đi, để chồng tôi đưa cô về.”

Chồng Hạ Vũ là trưởng phòng giám đốc, Thời Tiểu Niệm có quen biết anh ta.

“ Cảm ơn.”

Thời Tiểu Niệm nhẫn nhịn đau đớn nói. Hạ Vũ đỡ cô đến xe, Thời Tiểu NIệm vô cùng khó khăn ngồi vào trong, đóng cửa xe, đối với người đàn ông lái xe nói.

“ Anh Lý, thật ngại, đã làm phiền anh.”

“ Không sao.”

Anh Lý là một người đàn ông hiền lành, vừa lái xe vừa cười nói, “Anh chính là nô lệ của vợ, lão bà chỉ huy chạy đi đâu là phải chạy đi đó.”

“ Ha ha.”

Thời Tiểu Niệm bị chọc cười. Anh Lý rất thương vợ, là một người đàn ông tốt.

“ Đúng rồi, Tiểu Niệm, em nói địa chỉ nhà em đi, anh đi hướng này có đúng không?” Anh Lý hỏi

Địa chỉ nhà, cô đâu còn có nhà. Nhà thuê lúc trước đã trả, Cung Âu làm cho cô ngã, nhà hắn cô cũng không thể trở lại.

“Tìm đại một khách sạn nào đó cho em đi, nhà em tạm thời không thể trở lại.”

Thời Tiểu Niệm nghĩ trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi rồi nói.

“Được”

Lý ca đi hai vòng trên đường, sau đó tìm được một khách sạn.

Thời Tiểu Niệm đẩy cửa xe bước xuống, chân vừa bước xuống liền đau xót, chân côg càng ngày càng đau, khập khễnh đi vào trong.

“ Ôi chao, ai, ôi, để anh dìu em vào.”

Anh Lý thấy cô lảo đảo sắp ngã, vội vàng xuống xe đỡ cô.

“Cảm ơn anh.” Thời Tiểu Niệm cảm kích nói.

Anh Lý cười ngây ngô “ Không có gì, em đúng hạn nộp bản thảo, đừng làm cho lão bà anh cả ngày phát hỏa là được.” “ Ok”

Có anh Lý một người đàn ông to lớn đỡ, Thời Tiểu Niệm có thêm sức lực, bước đi cũng không còn đau như vừa rồi.

Bỗng nhiên có tiếng phanh xe gấp, âm thanh lớn đến mức như bị khủng bố. Một giây sau, toàn bộ xe limited màu đen sang trọng thắng gấp trước mặt bọn họ, cửa xe trực tiếp va vào cửa khách sạn. Cửa kính bị vỡ vụn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.