Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật là bá đạo.
Cô có cảm giác như mình là con chó nhỏ của hắn, nếu như trên cổ cô có thêm dây thừng, hắn nhất định là không nói hai lời liền dắt đi, không để ý đến ý nguyện của cô. Thời Tiểu Niệm bị hắn kéo vào, Cung tổng hiển nhiên chưa từng vào siêu thị, vừa vào đôi mắt sâu liền liếc nhìn vài vòng xung quanh.
Hàng siêu thị nhập khẩu định giá tương đối đắt, bởi vậy trong siêu thị cũng không có nhiều người. Thời Tiểu Niệm một tay đẩy xe mua sắm đi phía trước, cái tay còn lại vẫn bị Cung Âu nắm, mọi cử chỉ của cô lúc này rất bất tiện[G1].
Đi tới khu bán rau quả, Tiểu Niệm hỏi Cung Âu:
“ Anh muốn ăn gì?”
Cung Âu nhìn lướt qua, cánh tay dài vung lên “Cái này, cái này, cái này, cái này, cái này....” Thời Tiểu Niệm cả kinh mở to mắt. Cung Âu chỉ một loạt, nghĩ lại rồi nói:
“ Quá phiền phức, tôi đem nơi này mua lại, em cứ từ từ mà dùng.”
MUA LẠI!!!
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn về phía hắn, cường hào, xin đừng kheo khoang trước mặt người nghèo như tôi được không?.
Thở dài, Thời Tiểu Niệm nói: “Như vậy, tôi có thể đến để chọn thức ăn được không?”
“ Có thể.”
Cung Âu trả lời rất nhanh. Thời Tiểu Niệm giờ mới hiểu được rằng Cung Âu vốn không biết đến việc đi mua thức ăn, cuộc sống của hắn rất sung sướng.
Cô không thể làm gì khác hơn là chính mình tới chọn rau, kiểm tra chất lượng có đảm bảo không, sau đó đem một phần nguyên liệu nấu ăn bỏ vào giỏ. Cung Âu hiển nhiên không thích đi dạo siêu thị, đi tới đi lui hắn cũng không nhìn các món hàng trên kệ có cái gì, trên đường chỉ cúi đầu chơi ngón tay của cô. Ngón tay của côg là hứng thú duy nhất của hắn. Mua xong nguyên liệu nấu ăn, Thời Tiểu Niệm đi tới khu chuyên mỹ phẩm dưỡng da, chọn mấy gói mặt nạ đắp mặt.
Làn da của cô rất khô, từ khi biết Cung Âu cho đến nay, cô cũng không chú ý đến việc dưỡng da của mình. Các loại mặt nạ từ trái cây luôn là sản phẩm bù nước tốt nhất, vừa đến nơi cô phát hiện có một số sản phẩm đã được đóng gói sẵn, người đại diện không ai khác chính là Thời Địch.
Sản phẩm đóng gói tinh xảo đẹp đẽ, Thời Địch nở nụ cười tràn đầy sự vui tươi. Thời Tiểu Niệm đặt tay ở mặt nạ 3 giây, đọt nhiên không muốn mua nữa.
“Em gái em xấu xí như vậy, không giống em chút nào.”
Cung Âu vừa nhìn lên chỉ thấy tầm mắt của cô dính trên vỏ sản phẩm mặt nạ, cô gái trên đó là nữ chính trong hôn lễ ngày đó.
Thời Tiểu Niệm khẽ mỉm cười, có chút cay đắng “Em gái tôi có nhan sắc xinh đẹp, rất nhiều người yêu thích nó.”
Tất cả mọi người đều yêu thích Thời Địch.
“ Xấu như vậy còn có thể làm ngôi sao màn bạc, hiện tại mẫu thẩm mỹ của người ta thật kì quái.” Cung Âu không nhìn nổi, thẳng ta ném mặt nạ qua một bên.
Thời TIểu Niệm lúc này mới ý thức được là Cung Âu đang khen cô xinh đẹp, phụ nữ đều yêu thích người khác khen ngợi mình, tâm tình cô khá hơn một chút, “ Đi thôi, trở về sẽ làm bữa sáng cho anh.”
“Sẽ làm bữa sáng kiểu Anh sao?”
Thời TIểu Niệm lắc đầu.
“Thật ngốc, em như vậy làm sao để người khác yêu thích được chứ.” Cung Âu nói nhỏ một chút.
Sau này kiểu gì cô cũng phải mang theo đứa nhỏ trở về Anh quốc để gặp mặt người nhà của hắn, cô như vậy thì làm sao được cha mẹ hắn yêu thích cơ chứ.
Chờ chút.
Cung Âu đột nhiên dừng lại, bộ mặt trở nên căng thẳng.
Hắn tại sao phải lo lắng cô có được cha mẹ hắn yêu thích hay không chứ. Cung Âu lúc này mới giật mình, thấy mình đối với cô gái Tiểu Niệm này đã quá để tâm đến, thậm chí còn vì cô sau này sẽ ở lại bên cạnh mình mà lót đường cho cô, chuyện này thật buồn cười.
Nữ nhân này đến bây giờ cũng không chịu đem đứa nhỏ giao ra đây, nhưng hắn lại bị cô hấp dẫn lấy đi tất cả sự chú ý mà ngay cả việc đi dạo siêu thị nhàm chán cũng đi cùng cô.
“Làm bữa sáng kiểu Anh có ai thích ăn đâu?”
Thời Tiểu Niệm không biết gì cả liền hỏi ngược lại.
Cô không nhớ tới Cung Âu là người Quý tộc Anh quốc, trên người còn có chút ít dòng máu lai, vì thế hắn rất thích ăn thức bữa sáng kiêu Anh.
“Không có gì.”
Cung Âu lạnh lùng nói, nhìn cô lạnh lùng trừng mắt một cái.
“…”
Thời Tiểu Niệm bị trừng mà không hiểu vì sao, không biết lí do là gì, giống như đang khỏe mạnh lại phát bệnh thần kinh vậy.
Giải quyết xong món nợ, Thời Tiểu Niệm đem đồ vừa mua bỏ vào trong cốp xe, quay người lại thì thấy Cung Âu đang đứng nơi đó tàn bạo mà trừng mắt nhìn cô như đang trừng mắt nhìn phạm nhân tội ác tày trời.
Thời Tiểu Niệm không nói gì mà nhìn hắn.
Ngay sau đó, Cung Âu nắm tay cô, thô bạo mà đẩy cô vào chỗ ngồi phía sau xe. Thời Tiểu Niệm ngã ngồi ở trên ghế, khó tin nổi nhìn về phía hắn.
Cái giây thần kinh nào của hắn lại bị hư rồi hay sao mà đang khỏe mạnh lại lên cơn phát tính khí.
“Thời Tiểu Niệm”. Cung Âu cúi người ngồi xuống chỗ ngồi, con ngươi đen lạnh lung nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô. “Em bây giờ làm người phụ nữ của tôi nên rất đắc ý phải không, mang đứa nhỏ của mình đặt ở bên ngoài không thèm quan tâm, quản cũng không quản, có đúng hay không đã nghĩ vu vơ bên cạnh tôi.”
Lại nữa…
Thời Tiểu Niệm đau đầu, con mắt nào của hắn nhìn thấy cô đang rất đắc ý.
Tài xế không để ý đến hai người bọn họ gió tanh mưa máu, cho xe chạy về phía trước.
“Ba năm trước người bỏ thuốc anh không phải tôi, tôi thật sự không sanh đứa nhỏ cho anh.” Thời Tiểu Niệm vô lực giải thích.
“Tôi nói em có thì có.”
Cung Âu chỉ tin tưởng mình, ánh mắt căm hận trừng lên nhìn cô. Người phụ nữ này tại sao lại không rõ ràng như vậy, cô đem con giao ra đây, hắn cũng sẽ không đuổi cô đi.
Cô cùng bảo bảo của hắn…