Edit: Bạch Ngọc Tuyết.
Beta: Goctruyen
Đang lúc cô cho rằng hắn sẽ thú - tính đại phát, Cung Âu rời khỏi môi của cô, đôi mắt đen nhiễm một tầng tình - dục sáng bóng, giọng nói trở nên trầm thấp khàn khàn, “Nếu không phải tôi còn chính sự phải làm, tôi thật sự muốn ăn cô ngay bây giờ.”
“...”
Cám ơn trời đất.
Thời Tiểu Niệm thở phào một cái, muốn rời đi, hắn không đồng ý.
Cô cũng chỉ có thể ngồi như vậy, đôi mắt to nhìn lên một hàng mật mã khó hiểu trên màn hình máy vi tính trước mặt.
Mí mắt dần dần càng ngày càng nặng.
Xào nhiều cơm như vậy, cô cũng đã mệt lả người, ngồi trên đùi Cung Âu, đầu tựa vào ngực hắn, đôi mắt từ từ khép lại, đã ngủ.
Cung Âu không chút cảm giác nào, tiếp tục viết phần mềm chống virus.
Chờ hắn hoàn thành, thời gian đã qua nửa đêm, hắn cúi đầu nhìn về phía người trong ngực, cô tựa vào trên người hắn ngủ rất sâu, miệng nhỏ hơi chu ra, bộ dạng rất phần tức cười.
Môi hắn khẽ cong lên một nụ cười ôn nhu, ngay cả chính hắn đều không phát hiện.
Cung Âu ôm lấy cô từ trên đùi, ẵm đến trên chiếc ghế salon dài bên cạnh, vừa tiếp xúc ghế salon, Thời Tiểu Niệm liền giật giật, nhắm hai mắt tìm vị trí thoải mái nhất chìm vào giấc ngủ sâu, hai tay chồng lên nhau để ở trên mặt, ngủ say sưa.
“...”
Cung Âu đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, đầu ngón tay khẽ chạm vào nửa gương mặt sưng lên của cô, chân mày nhíu lại.
Hắn đứng lên, cầm điện thoại đi động lên ấn phím gọi, ra lệnh, “Phong Đức, mua thuốc bôi chữa ứ thương mang đến cho tôi.”
“Dạ, thiếu gia.”
Qua chừng mười phút đồng hồ, Phong Đức đưa thuốc đến trên tay hắn.
Cung Âu vẫy tay đuổi ông rời đi, tự mình ngồi vào trên ghế sa lon, vén mái tóc dài của Thời Tiểu Niệm qua một bên, lấy một ít thuốc màu trắng lên ngón tay, sau đó bôi nhẹ lên mặt cô, nhẹ nhàng xoa xoa.
“Ừ...”
Thời Tiểu Niệm trong giấc mơ cảm giác được đau đớn, khẽ cau mày, hừ nhẹ một tiếng.
Động tác của hắn càng ôn nhu.
Hai chân mày đang nhíu lại của Thời Tiểu Niệm rất nhanh tan ra, mặc cho hắn xức thuốc, qua một lúc lâu, thậm chí cô có chút vui vẻ mỉm cười.
Là đang mơ giấc mơ đẹp?
Cung Âu chăm chú nhìn nụ cười trên môi cô, bỗng nhiên đặc biệt muốn biết hiện giờ trong đầu cô đang suy nghĩ cái gì.
Hồi lâu, hắn nằm bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô, từ từ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai ôn nhu chiếu xuống cả thành phố.
Thời Tiểu Niệm mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt là một căn phòng làm việc của tổng tài lớn đến mức có chút khoa trương, đúng rồi, tối hôm qua cô đã ngủ trên người Cung Âu.
Cánh tay thật ê ẩm, tê nhức.
Cô xoa xoa cánh tay đau nhức từ trên ghế sa lon ngồi dậy, thân thể đụng phải một vật cứng, Thời Tiểu Niệm cúi đầu xuống, đã thấy Cung Âu nằm nghiêng bên cạnh cọ, cánh tay thật dài đặt ở đó.
Ghế sa lon rất rộng rất dài, tối hôm qua hắn chính là như vậy ôm cô vào giấc ngủ?
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía chiếc thảm từ trên người mình tuột xuống, lại nhìn Cung Âu đang ngủ say, đáy lòng dâng lên một nỗi niềm khác thường, cô đưa tay đắp thảm lên người hắn, tự mình đứng lên rời đi.
Kéo màn cửa sổ sát đất ra một chút, ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào trên người cô, ấm áp rất thoải mái.
Cung Âu thật biết chọn nơi, từ cái góc độ này nhìn ra ngoài cơ hồ là thấy hết cả thành phố, đẹp rực rỡ làm người hít thở không thông.
Thời Tiểu Niệm đón ánh mặt trời hoạt động cánh tay.
Cung Âu vừa tỉnh lại đã thấy Thời Tiểu Niệm đứng bên cửa sổ tập thể dục, ánh mặt trời vẩy lên gương mặt xinh xắn của cô, phủ thêm một tầng ánh sáng mông lung trên da thịt trắng nõn của cô, có chút hư ảo.
Hắn đứng lên, đi mấy bước tới sau lưng, đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu xuống tựa lên vai cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm bị giật mình, hai tay bị Cung Âu nắm lấy đặt bên hông, hơi thở thuộc về hắn đánh về phía cô, cô nghiêng cổ, miễn cưỡng cười một tiếng, nói, “Anh tỉnh rồi sao?”
“Ừ.”
Cung Âu trầm thấp trả lời một tiếng, giọng lộ ra vẻ buồn ngủ, hấp dẫn cực kỳ, hắn ôm eo cô, môi mòng từ trên cổ cô từ từ xê dịch, từng chút từng chút tiến lên.
Thời Tiểu Niệm không được tự nhiên nghiêng cổ, không thoát khỏi cái ôm của hắn.
Bờ môi ấm áp của hắn chạm vào đường cong trên cổ cô, không nặng không nhẹ khẽ hôn, hơi thở trên chóp mũi phun lên da, giống như một dòng điện lưu chạy khắp toàn thân, kích thích ngón chân cô không khỏi co rút.
“Cung tiên sinh, tôi làm điểm tâm cho anh ăn đi.” Cô muốn kết thúc loại kích tình này.
“Kêu tôi Cung Âu.” Hắn hôn cổ cô trầm thấp nói.
Thời Tiểu Niệm ngây người, sau đó nói theo hắn, “Cung Âu, anh muốn ăn cái gì, tôi làm cho anh ăn.”
Lời vừa ra khỏi miệng, cô chợt phát hiện, vào sáng sớm, đối thoại như vậy thật có một loại cảm giác vợ chồng già lâu năm.
Thời Tiểu Niệm bị ý tưởng của mình làm sợ hãi.
“Sao cũng được.” Cung Âu cũng không thèm để ý, quay người cô qua, lấy tay cô đặt bên môi mình, há miệng liền ngậm lấy.
Thời Tiểu Niệm không kìm lòng được run một cái.
Nhận ra được cô nhạy cảm, Cung Âu mỉm cười.
“Vậy tôi đi siêu thị mua thức ăn, anh muốn ăn ở đây hay trở về ăn?” Thời Tiểu Niệm rút tay mình về, giọng nói đều thay đổi.
Mua thức ăn?
Mắt Cung Âu chợt lóe, nói, “Tôi đi với em đi.”
“...”
Sao hắn lại biến thành keo dán rồi, cô đi đâu hắn cũng đi theo.
Thời Tiểu Niệm đã ký khế ước bán thân căn bản là không thể phản kháng, chỉ có thể thuận theo.
Hai người ở phòng tổng tài đơn giản làm vệ sinh rửa mặt xong liền ra cửa.
Đậu xe ở một nhà siêu thị, Cung Âu thay đổi một bộ áo sơ mi quần dài mới tinh chậm rãi xuống xe, bề ngoài xuất sắc cùng khí thế mạnh mẽ lập tức đưa đến không ít ánh mắt.
Đương nhiên, phần lớn đều tới từ ánh mắt của phụ nữ.
Thời Tiểu Niệm sờ mũi một cái, xuống xe theo, vừa bước xuống, Cung Âu nắm lấy tay của cô kéo vào siêu thị.