Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 57: Chương 57: Chương 47: Sự ôn nhu của Cung Âu 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Làm nhiều phần cơm chiên như vậy, cô đã mệt đến nỗi thần kinh tay cũng bị co quắp.

Cô mím chặc môi, khó khăn chuyển động tay từng muỗng từng muỗng đưa đến bên mép, chờ ăn đến trong miệng, cơm đã rơi vãi hết phân nửa.

Thật là....

Cô nhai cơm trong miệng, biểu tình phức tạp, suýt chút nữa phun ra.

Cô xào thật mặn, ngay cả tiêu chuẩn cơm chiên trứng bình thường cũng chưa đạt tới thế mà mọi người lại ăn nhiều như vậy, khẩu vị nhân viên của Cung Âu cũng quá nặng.

Bỗng nhiên, chiếc muỗng trong tay bị người cướp đi.

Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Cung Âu, chỉ thấy Cung Âu chuyển ghế qua ngồi đối diện cô, thân thể nghiêng về phía cô, tay trái bưng mâm lên, tay phải cầm muỗng múc một muỗng cơm chiên trứng đưa đến trước miệng cô, giọng trầm thấp, “Ăn.”

“Không cần, để tự tôi ăn.”

Thời Tiểu Niệm không thích được người ta đút, nhất là Cung Âu.

“Tôi không muốn nhìn thấy một bà lão run run rẩy rẩy ăn cơm.” Trên mặt Cung Âu tràn đầy chê bai.

“Vậy tôi bưng đi đến bên cạnh ăn.” Cũng không phải cô muốn ngồi ăn ở chỗ này.

“Thời Tiểu Niệm! Cô rất muốn đối nghịch với tôi, phải không?” Cung Âu nhìn chằm chằm cô, một chữ “Ừ” được hắn ngậm giữa môi chậm rãi nói ra, mang theo một cỗ ý tứ uy hiếp nồng nặc.

Thời Tiểu Niệm biết hắn lại không vui, nhưng không hiểu tại sao hắn lại không vui, hắn thích đút cơm như vậy sao?

Cung Âu trừng mắt nhìn chằm chằm cô.

Thời Tiểu Niệm mở miệng ra ăn từng muỗng từng muỗng cơm hắn đút, vừa nuốt xuống muỗng thứ nhất, muỗng thứ hai liền theo kịp, hắn cũng không có hối thúc, cứ như vậy không nhanh không chậm đút cho cô.

Máy vi tính trên bàn làm việc, từng hàng mật mã vẫn còn hiện trên màn hình.

Bầu trời ngoài cửa sổ dần tối xuống, ánh đèn thành phố bắt đầu chiếu sáng bóng đêm.

Một mâm cơm chiên trứng dần dần thấy đáy, Thời Tiểu Niệm nuốt một miếng cuối cùng xuống, rốt cuộc cũng lấp đầy bụng.

Cung Âu trực tiếp ném cái mâm và muỗng vào thùng rác kế bên, sau đó ngồi thẳng bắt đầu gọi điện thoại.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô dần dần cảm thấy nhàm chán.

Cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Cung Âu ngồi ở chỗ đó, không để ý đến cô, đôi tay gõ thật nhanh trên bàn phím, phát ra âm thanh trầm thấp, ngòn tay của hắn thon dài, động tác như vậy làm hắn nhìn càng đẹp trai hơn.

Cô nhìn về phía mặt hắn, gương mặt căng căng thẳng, môi mỏng mím chặt, đôi con ngươi đen chăm chú nhìn màn hình máy vi tính, ánh mắt sắc bén.

Thì ra bộ dạng lúc hắn nghiêm túc là như thế này.

“Cô cứ nhìn chằm chằm tôi làm gì?”

Cung Âu vẫn nhìn màn hình hỏi, động tác trên tay không có chậm lại.

Hắn biết bộ dạng hắn rất xuất chúng, nhưng cô cứ một mực nhìn hắn như vậy, làm sao hắn có thể tập trung.

“...”

Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, đang muốn đứng lên rồi đi, liền nghe được Cung Âu ra lệnh, “Qua đây ngồi.”

“Cái gì?”

Cô không phản ứng kịp, cả người liền bị hắn kéo qua, trực tiếp đặt cô ngồi trên đùi hắn.

Cả người Thời Tiểu Niệm lập tức căng thẳng, không được tự nhiên nói, “Tôi như vậy sẽ làm cản trở anh.”

“Cô nhìn tôi mới là quấy rầy tôi.”

Hai tay Cung Âu xuyên qua thân thể cô bắt đầu gõ bàn phím.

Thời Tiểu Niệm cứng ngắc ngồi trên đùi hắn, cả người không được tự nhiên nói, “Nếu không, tôi đi lại ghế sa lon ngồi có được không?”

“An phận ngồi cho tôi.” Cung Âu bá đạo cực kỳ.

“...”

Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là ngồi.

Cô nhìn về phía màn ảnh hình vi tính, chỉ thấy trên màn hình tất cả đều là một đoạn lại một đoạn mật mã, cô hoàn toàn xem không hiểu, hỏi, “Anh đang làm cái gì?”

“Thiết lập virus.” Cung Âu nói.

“Virus? Tôi còn nghĩ rằng anh đang làm hệ thống điện thoại di động.” Thời Tiểu Niệm khó hiểu nói.

Ngón tay của Cung Âu không ngừng gõ trên bàn phím, giọng nói hấp dẫn, “Chống virus công kích hệ thống điện thoại di động N.E.”

“A?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn màn hình.

Hắn không bị bệnh, mình làm hệ thống điện thoại di động, lại tự làm phần mềm chống virus? Có ý gì?

“Hệ thống an toàn của N.E suýt chút nữa bị đánh bại, tôi muốn bảo đảm hệ thống giữ bí mật của chúng tôi là hoàn thiện trăm phần trăm, không có một chút sơ hở.” Cung Âu nói, lộ ra một khí chất rẩt cố chấp.

Thì ra là như vậy.

“Anh rời khỏi Vân Thượng đảo chính là để xử lý việc này?” Bỗng nhiên Thời Tiểu Niệm nghĩ đến.

“Ừ.”

Cung Âu trả lời một tiếng, tiếp tục gõ trên bàn phím.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn gò má của hắn, phát hiện bộ dạng hắn xử lý chuyện công cũng thật giống một con người lắm. (Đoạn này có lẽ đối với Tiểu Niệm, anh không phải là người nên mới nói như vậy)

Cũng có thể bởi vì tính cách cố chấp của hắn, mọi chuyện đều yêu cầu hoàn mỹ, cho nên hệ thống di động hiện tại bọn họ dùng mới tốt như vậy, cơ hồ là không có chút tỳ vết nào.

Nếu như hắn không phải quá tồi tệ, cả ngày thay đổi biện pháp hành hạ cô, cô nghĩ, có sẽ thưởng thức một người đàn ông nghiêm túc như Cung Âu.

“Đã nói không cho phép nhìn tôi!”

Bỗng nhiên Cung Âu dừng động tác lại, trợn to mắt trừng cô.

Thời Tiểu Niệm đang ngửa cô nhìn hắn, thật vậy liền lùi về, Cung Âu lanh tay lẹ mắt nắm cầm cô lại, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, thật sâu thưởng thức.

“Ưm...”

Nhất thời thân thể Thời Tiểu Niệm cứng đờ, cả người không tự chủ lui về phía sau, lại bị hắn gắt gao ôm lại, khó mà chạy thoát.

Nụ hôn của hắn say sưa.

Dần dần, cảm giác được thân thể hắn thay đổi, cả người Thời Tiểu Niệm càng cứng ngắc, hắn không phải là muốn ở chỗ này....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.