Edit: Bạch Ngọc Tuyết.
Beta: Goctruyen
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, Cung Âu đá cái ghế thật mạnh, nhất thời trong phòng ăn an tĩnh lại, toàn bộ đều không dám lên tiếng.
Cung Âu đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, thanh âm lạnh lẽo nói: “Lần này các người xử lý tình huống cấp bách rất tốt, cho nên bữa tiệc này là thưởng cho các người!”
“...”
Tất cả mọi người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, trố mắt nhìn nhau, người người muốn từ trên mặt Cung Âu tìm ra một tia biểu tình đùa giỡn, nhưng đều không tìm ra.
Thưởng, chính là một mâm cơm chiên trứng?
Nào có thưởng như vậy, không hợp với lẽ thường a.
Có một vị giám đốc nịnh hót lớn tiếng kêu, “Tổng tài, cơm chiên trứng tối nay đặc biệt ngon, không giống với trước kia tôi từng ăn, cơm xào đặc biệt ngon miệng, liệu có phải đổi đầu bếp hay không ạ?”
Nghe vậy, khóe miệng Cung Âu cong lên.
Đó là đương nhiên, là đầu bếp do hắn bổ nhiệm, đương nhiên ăn ngon.
Cung Âu vừa chuẩn bị ngồi xuống một cái bàn ăn trước mặt mọi người, liền nghe trong góc có một nhân viên thành thực nhỏ giọng nói, “Ăn ngon chỗ nào chứ? Trứng xào còn sống đâu, ăn không ngon a.”
“...”
Cung Âu đứng ở đó, sắc mặt nhất thời run rẩy, nhìn về phía người nọ, lạnh lùng nói, “Đuổi người này ra ngoài cho tôi, đừng để cho tôi gặp lại hắn!”
Phong Đức đang bưng hai mâm cơm chiên trứng tới, nghe vậy cúi đầu, “Dạ, thiếu gia.”
Rất nhanh, có hai người hộ vệ xông vào đưa nhân viên thành thục đó quăng ra ngoài ngay trước mặt mọi người
Nhân viên còn lại ai còn dám oán hận câu nào, người người cúi đầu xuống lùa cơm vào miệng, vừa ăn còn phải vừa khen đầu bếp hôm nay làm thật giỏi.
Cung Âu ngồi xuống, cầm một cái muỗng lên liền múc cơm bỏ vào miệng, nồng nhiệt nhai nuốt.
“...”
Các nhân viên người người mặt tràn đầy biểu tình như gặp quỷ, tổng tài lại ăn cơm cùng với bọn họ.
Chẳng lẽ là khảo nghiệm mọi người tiết kiệm giản dị.
Vì vậy, các nhân viên đều rối rít bắt đầu lùa cơm, ăn không còn một mảnh, tuyệt đối không dư thừa một hạt gạo, kiên quyết phát huy đức tính truyền thống tốt đẹp.
Chỉ có Cung Âu ăn là ưu nhã nhất, nhưng tốc độ cực nhanh ăn hết ba mâm cơm chiên trứng, lúc đến mâm cơm thứ tư, ánh mắt mọi người lại thay đổi.
Tổng tài... thật giống như rất thích cơm chiên trứng a?
Không phải tổng tài đang khảo nghiệm bọn họ, mà là thật sự thưởng cho bọn họ?
Nhưng tổng tài không phải đời sau của quý tộc Anh quốc sao, khẩu vị làm sao có thể không giống với người thường như vậy? Chẳng lẽ bên trong cơm chiên trứng còn có thâm ý gì mà bọn họ không thể hiểu thấu đáo?
Vì thế mọi người lại rối rít yêu cầu xin thêm một mâm.
Đến cuối cùng, mọi người vẫn không hiểu rõ về gu thưởng thức ẩm thực của tổng giám đốc là thế nào, người người tâm tình khó hiểu phúc tạp.
Trong phòng bếp.
“Hô --- rốt cuộc cũng xong.”
Thời Tiểu Niệm buông cái muỗng còn dài hơn tay của cô ra, liền xụi lơ ngồi trên mặt đất, hai cánh tay mệt đến không có tri giác.
Mệt chết đi được.
Cho tới bây giờ cũng chưa từng mệt mỏi như vậy.
Thật là kỳ quái, rõ ràng cô đã chuẩn bị xong phần cơm chiên trứng của năm trăm người, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, người bưng thức ăn không ngừng nói cho cô có người muốn thêm một mâm lại một mâm...
Tính như vậy, trung bình mỗi người thật giống như đều đã ăn từ hai đến ba mâm.
Suýt chút nữa đã làm cô mệt chết.
Những người trong N.E cũng đều là đại dạ dày khủng long hay sao, chẳng lẽ bây giờ người ăn ít không thể nào làm việc trong ngành khoa học kỹ thuật hay sao?
“Cung Âu, anh thật không bình thường!” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía phòng bếp không có bóng người nào la lên, phát tiết oán niệm to lớn của mình.
Phong Đức đẩy cửa đi vào, nghe được tiếng la phát tiết của cô bất đắc dĩ cười một tiếng, nói, “Thời tiểu thư, thiếu gia mời cô đi lên phòng tổng giám đốc của ngài ấy.”
Mời? không phải là ra lệnh sao.
“Tôi biết rồi.”
Thời Tiểu Niệm khó khăn từ dưới đất đứng lên, hai chân nặng nề giống như đổ chì vậy, cởi bộ quần áo đầu bếp xuống, giống như xác sống vậy đi về phía trước.
Phong Đức vạn phần đồng tình cô.
Ngồi thang máy đến lầu hai mươi chín, Thời Tiểu Niệm nhấn vào chuông cửa của tổng tài, cánh cửa đóng chặt tự động mở ra.
Phòng làm việc của tổng giám đốc thật lớn, khoảng cánh bàn làm việc của Cung Âu đến cửa cũng rất xa.
Phòng tổng tài này là dùng làm nhà ở luôn sao?
Trong lòng Thời Tiểu Niệm âm thầm khinh bỉ, mỏi mệt đi về phía trước, ngừng trước bàn làm việc của hắn, “Cung tiên sinh, anh kêu tôi tới có việc gì phân phó sao?”
Cung Âu đang gõ bàn phím, nghe vậy lập tức ngước mặt nhìn về ánh mắt bị nóng đến đỏ bừng của cô, giọng nói hắn trầm thấp hấp dẫn, lộ ra một tia ban ân: “Tối nay làm cơm không tệ, xem như là cô vượt qua bài kiểm tra, ngồi xuống đây ăn cơm.”
Hắn đưa tay kéo một cái ghế bên cạnh mình qua.
Thời Tiểu Niệm lúc này mới chú ý đến phòng làm việc lớn như vậy của hắn có để một mâm cơm chiên trứng bên góc, đang bốc hơi nóng.
“Tôi ăn cơm ở nơi này sao?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
Tổng giám đốc, ngài không phải nên cao cao tại thượng sao.
“Nếu không cô còn muốn đi chỗ nào ăn?” Nghe vậy, sắc mặt Cung Âu lạnh lẽo.
Động một tí lại quăng sắc mặt đó cho cô xem.
“Tôi chỉ là sợ quấy rầy anh.” Thời Tiểu Niệm thì thầm, cô không còn sức lực cãi vã với hắn.
“Ngồi xuống cho tôi.”
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm đi đến chiếc ghế bên cạnh hắn ngồi xuống, hai cánh tay nặng như ngàn cân rũ xuống, làm sao cũng không thể nâng lên nổi.
Cố gắng mấy lần, cô đều thua trận.
Cô mệt mỏi cũng không muốn để ý đến dạ dày đã trống trơn.
“Còn không ăn cơm?” Cung Âu liếc nhìn cô một cái.
“Bây giờ tôi ăn đây.”
Thời Tiểu Niệm than nhẹ một tiếng, cắn chặt hàm răng, dùng hết sức lực nâng tay mình lên chạm vào muỗng, ngón tay lại run rẩy liên tục.