Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 55: Chương 55: Chương 46: Gu thưởng thức ẩm thực đặc biệt của tổng tài 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cung Âu ngồi xuống ghế, gương mặt tràn đầy không kiên nhẫn, đưa tay lên bàn cầm lấy điện thoại di động riêng của mình, trên màn hình toàn nhật ký điện thoại di động, cuộc nói chuyện cuối cùng dừng ở tên của Thời Tiểu Niệm.

Người phụ nữ đáng chết.

Trở lại thành phố S cũng không thèm gọi điện thoại cho hắn.

Lại nói có lý chẳng sợ như vậy.

Cô ta quả thật là to gan mà!

Tối hôm qua hắn phải chạy về công ty xử lý chuyện khẩn cấp, thấy cô lo lắng người nhà, hắn đều đã không bắt cô phải trở lại cùng hắn, lại còn để Phong Đức và một đám hộ vệ ở lại cho cô ta, một mình ngồi du thuyền trở về.

Cô ta ngược lại tốt lắm, một câu cảm ơn cũng không có, trở về cũng không nói với hắn một tiếng!

“Ầm!”

Cung Âu giận đến mức đánh một quyền lên bàn, môi mỏng mím chặt, đáy mắt nhấp nhô ánh lửa.

Nhìn đồng hồ, Cung Âu đứng lên rời bàn, đã đến lúc nhân viên ăn bữa tối.

Lúc Cung Âu xuất hiện trước phòng ăn của nhân viên, nghe đến mọi người đang oán trách ---

“Có lầm hay không, hôm nay xảy ra chuyện gì, sao lại đưa cơm lên trễ như vậy.”

“Đi xuống thúc giục phòng bếp, tôi làm hợp đồng, văn bản đến nỗi mệt chết đi được, còn mang cơm lên trễ như vậy.”

“Cậu chỉ ngồi làm mà mệt mỏi sao, tôi còn phải đi ra ngoài cập nhật thông tin cũng rất mệt mỏi đó, cơm trưa tôi còn chưa kịp ăn, sắp chết đói rồi.”

“Cái loại đầu bếp gì chứ, mau báo cáo cho giám đốc, đổi một đội ngũ đầu bếp khác đi!”

Nghe những lời nói kia, sắc mặt Cung Âu bỗng nhiên lạnh lẽo, chậm rãi đi vào.

Có người phát hiện Cung Âu, giật mình hô lên một tiếng, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Cung Âu, người người thụ sủng nhược kinh, “Tổng giám đốc, sao hôm nay ngài lại tới phòng ăn vậy?”

Cung Âu chưa bao giờ đặt chân đến những chỗ này.

“Còn đứng đó làm gì, ngồi xuống cho tôi! Sợ tôi không cho các người cơm ăn à?” Cung Âu lạnh lùng nói.

“Không dám, không dám.”

Ngoài miệng vừa nói không dám, không tới mười giây, tất cả nhân viên tinh anh đều quần áo chỉnh tề tìm vị trí ngồi yên xuống, người người ngoan ngoãn như học sinh tiểu học vậy.

Sắc mặt Cung Âu không vui quét ngang bọn họ một cái, sau đó đi đến cửa phòng bếp.

Phong Đức ở cửa thấy hắn đi tới cúi đầu xuống, nghĩ rằng Cung Âu tức giận vì thức ăn còn chưa lên, đang muốn nói vài lời giúp Thời Tiểu Niệm, Cung Âu không nhịn được giơ tay, bảo hắn cút đi.

Phong Đức không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ rời đi.

Cung Âu đẩy cửa ra một khe hở, một hương thơm từ bên trong bay ra, làm cho dạ dày của hắn nhất thời kêu inh ỏi.

Người phụ nữ này thật là biết cách nắm bắt cái dạ dạy của hắn.

Hắn đi vào bên trong nhìn quanh, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đứng trước một cái nồi lớn, trên người mặc quần áo đầu bếp màu trắng, cái mũ thật cao, tay gắng sức đảo cán muỗng còn to hơn tay cô, mồ hôi đầm đìa, thỉnh thoảng đưa tay đi lau mồ hôi, giữa chân mày tất cả đều là mệt mỏi không thể nàoche giấu được.

Trên một cái bàn dài kế bên, để vài mâm cơm chiên trứng, màu vàng kim tuyệt đẹp.

Những thứ kia đều là một mình cô làm ra?

“...”

Cung Âu đứng trước cửa, lẳng lặng chăm chú nhìn cô.

Chỉ thấy cô cố hết sức đảo cái muỗng, cả người như muốn treo trên chiếc muỗng, bỗng nhiên, thể lực của cô chống đỡ hết nổi nghiêng về phía trước, ánh mắt Cung Âu chấn động một cái, lập tức đẩy cửa đi vào, “Thời Tiểu Niệm!”

Trong giọng nói của hắn pha vài phần kinh hoảng ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

“A.”

Thời Tiểu Niệm cũng giật mình, liền vội vàng lùi về phía sau một chút, lúc này mới không bị phỏng.

Sợ bóng sợ gió một hồi.

Mặt cô nóng đến hồng hồng, hai chân đứng vững, lúc này mới ngước mặt nhìn về phía Cung Âu.

Thấy cô an toàn, Cung Âu cũng không chút dấu vết thở phào một cái, tiếp tục mỉa mai nói, “Chiên cơm đến ngay cả mình cũng muốn chiên vào trong nồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.”

Đây không phải do hắn hại cô hay sao, cô cũng không phải là đầu bếp chuyên nghiệp.

Thời Tiểu Niệm oán giận nghĩ thầm.

Bỗng nhiên, Cung Âu chăm chú nhìn về phía cô, “Mặt cô sao vậy?”

Thời Tiểu Niệm đưa tay che lại nửa bên khuôn mặt bị sưng của mình, ánh mắt ảm đạm: “Không có gì.”

“Là bị ai đánh?”

Giọng nói của cung Âu lạnh lùng cực kỳ.

Ai dám động đến người phụ nữ của hắn!

“Chỉ là tôi vô tình đụng trúng.” Thời Tiểu Niệm vén tóc xuống, che lại nửa gương mặt bị sưng lên của mình, sau đó đổi đề tài khác, “Sao anh lại tới đây?”

“Vô tình đụng trúng? Thời Tiểu Niệm, cô vẫn ngu ngốc như vậy.” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, không hỏi nhiều nữa, sau đó nói: “Tôi tới đốc thúc tiến độ hoàn thành công việc của cô, quá chậm, nhân viên của tôi đều kêu đói ở bên ngoài.”

“Có thể bắt đầu đưa cơm lên, tôi cũng đã chiên nhiều mâm như vậy.”

Thời Tiểu Niệm nói, có chút dè dặt quan sát sắc mặt của Cung Âu.

Nếu hắn ngại cô chỉ làm món cơm chiên trứng thôi thì thế nào, cô không có bản lĩnh cũng không có thời gian làm món ăn khác tiếp được, cũng chỉ có thể nhận trừng phạt.

Ngoài dự đoán của cô, Cung Âu nhìn một cái rồi không nói gì, tự ý đi ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, trong phòng ăn cứ một đoàn rồi một đoàn nhân viên đi đến, bưng cơm chiên trứng đã làm xong đi ra, Thời Tiểu Niệm tiếp tục ra sức xào trộn cơm trong nồi.

Trong bếp, cơm chiên trứng một mâm lại một mâm được đưa lên bàn.

Sắc, hương, vị đều đủ.

Các nhân viên thấy cơm chiên trứng bưng tới cũng không có động đũa, ngửa cổ tiếp tục chờ, đợi đến hai ba phút sau không thấy món ăn mới lên, lúc này mới ý thức được bữa cơm tối cũng chỉ có cơm chiên trứng.

Âm thanh than phiền lại lần nữa nổi lên bốn phía.

“Xảy ra chuyện gì, để cho chúng tôi đợi lâu như vậy, kết quả chỉ là một mâm cơm chiên trứng?”

“Hôm nay phòng bếp làm sao rồi, có phải bọn lão Trương tập thể đình công hay không đây, làm cái gì vậy?.”

“Cơm này cũng không ngon, cũng không có quá nhiều thức ăn, chỉ có cơm và trứng?”

“Vợ tôi làm còn ăn ngon hơn cái này.”

Nhất thời trong phòng ăn một mảnh ai oán.

“Ầm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.