Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Cô đi vào cửa, nhìn thấy Cung Diệu mặc một bộ Âu phục nhỏ ngồi quỳ trên đệm, đối điện bức tranh “Tiên cảnh miền quê” mà cô vẽ, đôi tay nho nhỏ đặt trên đầu gối, ưỡn lưng thẳng tắp, nhắm mắt lại, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không có chút biểu tình nào.
“Holy, sao rồi?”
Vừa vào cửa liền nhìn thấy con trai, tâm tình của Thời Tiểu Niệm rất tốt.
“...”
Cung Diệu không để ý đến, giống như không có nghe được cô nói gì vậy, ngay cả ánh mắt cũng không nhúc nhích, yên tĩnh quỳ ở chỗ đó, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mang theo vài phần lạnh lùng.
Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn, ngồi chồm hỗm trước mặt bé, nhỏ giọng hỏi: “Holy, con đang làm gì vậy? Có thể nói cho mẹ hay không?”
Lúc này, rốt cuộc Cung Diệu cũng có phản ứng, bé vẫn ngồi quỳ dưới đất không nhúc nhích, đôi môi nhỏ nhắn chu ra, nghiêm trang nói: “Minh tưởng.”
“Minh cái gì?” Thời Tiểu Niệm sửng sốt.
“Minh tưởng.”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngây ngẩn.
Một đứa bé năm tuổi đang minh tưởng.
“Minh tưởng là một giờ học vào buổi sớm ở Cung gia, hấp thu thiên địa linh khí vào lúc sáng, minh tưởng hơn một giờ.”
Phong Đức từ bên trong đi ra, giải thích với Thời Tiểu Niệm.
“Vậy sao? Trước giờ con chưa từng nhìn thấy.”
“Đây là chương trình học mới thêm vào năm nay.” Phong Đức nhìn bóng lưng nho nhỏ của Cung Diệu: “Holy thiếu gia làm rất tốt.”
“Tiểu Quỳ thì sao? nó không đến minh tưởng à?”
Thời Tiểu Niệm thuận miệng hỏi.
Vừa dứt lời, giọng nói kích động của Cung Quỳ từ bên trong truyền tới: “Ai da, Mom, con trở về Trung Quốc không muốn học tập nữa! Con muốn chơi! Con muốn chơi!”
Ai lại muốn quỳ ở đó giống như một đứa ngốc như vậy nha, nhàm chán chết.
“...”
Tiểu Quỳ này thật là.
Thời Tiểu Niệm cười đứng lên, rũ mắt nhìn gương mặt không chút biểu tình của Cung Diệu, đối lập với Cung Quỳ, Cung Diệu thật là quá không giống một đứa bé.
Hoàn toàn là bộ dạng của một quý tộc.
Thời Tiểu Niệm tính rời đi, đang muốn treo bức tranh “Vùng quê tiên tung” dưới đất lên, mới vừa nhúc nhích, Phong Đức vội vàng kêu ngừng: “Tiểu Niệm, đừng chạm vào cái đó.”
“Tại sao?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Lúc ở Anh quốc đều là bờ hồ, rừng rậm hoặc vườn hoa để minh tưởng, sáng sớm Holy thiếu gia thức dậy phát hiện xung quanh toàn là xi măng cốt sắc, không một chỗ nào có thiên địa linh khí, nên bảo ba tháo bức tranh này xuống.” Phong Đức nói.
“...”
Được rồi.
Thì ra cái này cũng có thể thay thế.
Thời Tiểu Niệm cười đi về phía phòng ăn nhỏ: “Ba nuôi, con ra ngoài mua một ít dầu cháo quẩy và sữa đậu nành để lát ăn.”
“Được.”
Phong Đức gật đầu.
Trong phòng ăn nho nhỏ, bốn người ngồi trước bàn, Thời Tiểu Niệm cắt dầu cháo quẩy thành những đoạn ngắn sau đó để vào dĩa của hai đứa bé sinh đôi.
Cung Diệu ngồi trên ghế được thêm cao không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn không chút biểu tình, cũng không ăn, chỉ ngồi như vậy.
Cung Quỳ cũng là ngây ngốc nhìn cô một cái, sau đó nhìn Cung Diệu.
“Đã từng ăn bữa sáng như vậy chưa?” Thời Tiểu Niệm ngồi bên cạnh hỏi, bên tay trái của cô có một máy vi tính xách tay được dựng thẳng, phía trên đang hiện lên hình ảnh camera thu hình của quán cà phê.
Cung Quỳ lắc đầu như trống bỏi vậy, nháy nháy mắt: “Không có nĩa, mom.”
“Cái này gọi là đũa, cái này gọi là dầu cháo quẩy.” Thời Tiểu Niệm cầm đũa lên đặt trong tay Cung Quỳ, nắm bàn tay nhỏ nhắn của bé dạy bé gắp dầu cháo quẩy lên: “Dùng đũa như thế này, con nếm thử xem dầu cháo quẩy có ngon không.”
Cung Quỳ cắn dầu cháo quẩy nóng hổi nghe tiếng rồm rộp, miệng nhỏ dính đầy dầu, liên tục gật đầu: “Ăn ngon ăn ngon, đũa cũng dễ dùng!”
“Con ăn từ từ thôi.”
Thời Tiểu Niệm nói, lại đi tới trước mặt Cung Diệu, muốn cần tay nhỏ nhắn của bé, Cung Diệu ngồi ở đó, giọng nói non nớt lộ ra nét trưởng thành: “Cám ơn mẹ đã trợ giúp, con có thể tự mình làm.”
“...”
Tay Thời Tiểu Niệm cứng đờ giữa không trung.
Cung Diệu hơi khó khăn cầm đũa lên, đôi mắt đen nhìn Phong Đức, quan sát hồi lâu, bé liền thao tác đôi đũa chính xác không chút sai lầm nào, gắp dầu cháo quẩy lên bỏ vào trong miệng nhỏ nhắn, cách ăn rất ưu nhã, có thể nói hoàn toàn trái ngược với Cung Quỳ.
Học được thật nhanh.
“Holy thật thông minh.” Trừ cái này ra, Thời Tiểu Niệm cũng không biết nên nói gì.
Đứa bé này cơ hồ là không cần cô dạy cái gì cả.
“Cám ơn mẹ ngợi khen.”
Cung Diệu nói.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngây ngẩn, cười một tiếng trở lại chỗ ngồi của mình.
Cung Diệu là một đứa bé vô cùng hoàn mỹ, chẳng qua là hơi thở quý tộc quá nồng đậm, không biết là chuyện tốt hay xấu.
Thời Tiểu Niệm ngồi về vị trí của mình, một lòng ba dùng, vừa ăn bữa sáng, vừa quan tâm Cung Quỳ bên cạnh cứ muốn trực tiếp bốc dầu cháo quẩy bằng tay không, còn phải xem camera thu hình.
“Con chắc chắn có thể thấy thiếu gia trong camera sao?”
Phong Đức nhìn bộ dạng này của Thời Tiểu Niệm không nhịn được hỏi.
“Con tin tưởng, đó là anh ấy.”
Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy vi tính.