Phong Đức gác đôi đũa trong tay xuống, ánh mắt hơi ảm đạm, suy nghĩ một chút vẫn là nói: “Tiểu Niệm, đội luật sư của Cung gia đã đến trước khi con trở về vào buổi sáng, đã đi tới đối diện, bây giờ đang họp bàn luận làm sao tịch thu N.E”
Hai đứa bé đang ăn sáng.
Sắc mặt Thời Tiểu Niệm cứng đờ: “Vậy sao?”
Tốc độ thật nhanh.
Quá nhanh.
“Tiểu Niệm, con biết cái này có ý nghĩa như thế nào không? N.E là tất cả tâm huyết của thiếu gia, nếu như ngài ấy thật sự trở lại thành phố S, làm sao ngài ấy có thể để cho Cung gia tùy ý tịch thu nó như vậy.” Phong Đức nhìn máy vi tính trên bàn: “Cho nên, con có nhìn cái này nữa cũng vô ích thôi.”
Cho dù có nhìn hết tất cả camera thu hình của toàn thành phố, cũng sẽ không có kết quả.
Thiếu gia không trở lại chính là không trở lại.
“Nhưng mà con vẫn cảm thấy người trong hình đó chính là Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm cố chấp nói.
Trong bốn năm qua, cũng chỉ còn lại Thời Tiểu Niệm luôn bắt lấy các mạng lưới thông tin không tha, không để ý đến lý trí và suy tính chỉ biết điều tra.
“Vẫn là câu nói kia, nếu như thiếu gia trở về thành phố S, làm sao có thể không đến N.E, làm sao có thể không tìm con trước chứ.” Phong Đức nói, ông không muốn Thời Tiểu Niệm lần lượt lãng phí thời gian trong những nỗi thất vọng vô tận được.
“Có thể là vì nguyên nhân nào đó, anh ấy không thể tìm con trước.”
“Tiểu Niệm, đừng làm nhưng chuyện không công này nữa, bốn năm, chúng ta thật sự không cần tìm nữa, chỉ có thể chờ đợi.” Phong Đức nói.
Tìm người cũng nên có thời hạn.
Cô dùng hết tất cả thời gian đáng giá ngàn vàng của mỗi một năm để tìm kiếm, cũng chỉ tăng thêm thất vọng và lãng phí sức lực mà thôi.
Thậm chí ông còn muốn khuyên cô cũng đừng chờ đợi nữa, tuổi của cô đang trong độ thanh xuân cần gì phải lãng phí thời gian.
“...”
Không cần tìm, chỉ có thể chờ.
Người nào cũng nói với cô như vậy.
Thời Tiểu Niệm cười khổ một tiếng, im lặng không nói gì ăn bữa sáng, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào náo động.
“Con đi xem thử.”
Thời Tiểu Niệm đứng lên đi ra ngoài, chỉ thấy trên hành lang triển lãm tranh có rất nhiều ký giả truyền thông tụ tập, dụng cụ đầy đủ, máy ảnh chụp hình liên tục, các kỷ giả giơ micro lên nhưng bị vệ sĩ ngăn cản bên ngoài.
Thấy Thời Tiểu Niệm ra, các ký giả lập tức kích động la lớn: “Xin hỏi cô có biết N.E phải bị tịch thu không? Cung gia đã làm phán định là Cung Âu đã chết, cô nghĩ sao? Cô có còn tiếp tục chờ đợi không?”
“Cung gia đã phán định là Cung Âu đã chết, vậy còn cô thì sao?”
Những vấn đề tương tự như vậy nhiều vô số kể.
Thời Tiểu Niệm đi về phía bọn họ, cầm lấy một cái micro nói: “Nếu tôi trả lời xong có thể mời các người rời khỏi đây được không, trong hành lang triển lãm tranh không thích hợp ồn ào.”
“Được, cô nói.”
Các ký giả liên tục gật đầu, bọn họ cũng chỉ muốn câu trả lời của cô mà thôi.
Cái tên Cung Âu này trong giới truyền thông im lặng lâu như vậy, đột nhiên bị phán định là đã chết lại đưa tới một trận sóng to gió lớn.
Thời Tiểu Niệm đứng ở cửa, hai tay cầm micro, mỉm cười đối mặt với ống kính: “Đối với lần phán định cái chết này, tôi tin là Cung gia cũng có cách làm và ý tưởng của Cung gia, tôi rất tôn trọng bọn họ. Nhưng riêng cá nhân tôi, cho dù bên ngoài phán định như thế nào, luật pháp phán định như thế nào, chỉ cần một ngày chưa nhìn thấy thi thể của Cung Âu, tôi cũng không tin anh ấy đã qua đời.”
“Vậy xin hỏi cô có muốn tiếp tục tìm kiếm không?”
Ký giả lớn tiếng hỏi.
“Tìm chứ, tại sao lại không tìm.” Thời Tiểu Niệm nói như chuyện đương nhiên: “Các người là truyền thông, vậy tôi ở đây xin các người làm trợ giúp miễn phí một lần, nếu như các người thấy Cung Âu hoặc người nào tương tự với anh ấy, xin nhất định phải liên lạc với tôi, cám ơn.”
Thời Tiểu Niệm tìm người quảng cáo nói đến một giọt nước cũng không rỉ, làm cho các ký giả hơi không biết làm sao.
Đây đã không phải là lần thứ nhất, mỗi một lần phỏng vấn cô, cô cũng nói câu mong mọi người giúp đỡ tìm người này.
“Yên tâm đi, nhất định chúng tôi sẽ đưa câu nhờ vả này của cô ra ngoài, chúc cô sớm ngày tìm được Cung Âu.”
Các ký giả cũng rất kính nể với tinh thần kiên trì bền bỉ tìm người này của Thời Tiểu Niệm, lại không ai sẽ nói xấu cô hết.
Bọn họ chúc phúc Thời Tiểu Niệm, sau đó chuẩn bị rút lui.
“Khoan đã.” Thời Tiểu Niệm trả micro lại cho họ, sau đó hỏi: “Sao mọi người lại biết Cung Âu đã bị phán định là đã chết, do Cung gia thả tin tức ra sao?”
Nếu không làm sao truyền thông lại biết nhanh như vậy.
Nhưng vừa mới đến bốn năm liền chủ động tuyên bố với bên ngoài là con trai đã chết, chẳng lẽ họ không sợ bị mọi người nói là ba mẹ máu lạnh sao?
“Cái này chúng tôi không biết, là có một cuộc điện thoại nặc danh gọi đến nói với đài truyền hình của chúng tôi.” Một nữ ký giả nói.
“Đúng vậy, chúng tôi cũng nhận được điện thoại nặc danh.”
Các ký giả rối rít nói, sau đó cũng tràn về phía cao ốc N.E đối diện, chờ đợi tin tức của N.E.
Điện thoại nặc danh?
Thời Tiểu Niệm khó hiểu, Cung gia muốn truyền tin tức không cần phải nặc danh nha, nếu như không phải là Cung gia, như vậy sẽ là ai nhanh chóng nhận được tin tức như vậy mà nói cho truyền thông.
Không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu Niệm, sao rồi?”
Phong Đức đi ra hỏi.
Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái: “Không có gì, chẳng qua là con cảm thấy tin tức này truyền ra quá nhanh, có gì đó kỳ lạ.”
Phong Đức nhìn cao ốc N.E đối diện, giờ phút này trước mặt cao ốc đều bị ký giả truyền thông vây quanh.
“Mom!” Cung Quỳ từ bên trong nhảy nhảy đến bên cạnh Thời Tiểu Niệm, kéo tay cô lắc lư: “Chúng ta đi chơi đi! Con muốn đi chơi!”
Thời Tiểu Niệm bị Cung Quỳ lắc loạng chà loạng choạng không thể suy nghĩ gì thêm nữa, cười nói: “Được rồi, mẹ dẫn con đi chơi.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức, Phong Đức biết ý cô, thở dài: “Yên tâm đi, ba sẽ xem kỹ camera thu hình kia, con cứ yên tâm đi chơi đi.”
“Cám ơn ba nuôi.”
Thời Tiểu Niệm cười nói, nhìn Cung Diệu đứng cạnh cửa bên trong: “'Holy, chúng ta đi thôi, mẹ dẫn các con đi chơi.”
Cung Diệu đứng thẳng tắp ở đó, quần áo không chút vết nhăn, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Con phải làm bài.”
“Nhưng mẹ là dẫn các con trờ về nghỉ phép mà.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Không được, cám ơn lời mời của mẹ.” Cung Diệu cúi thấp đầu nhìn cô, xoay người muốn đi.