Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 961: Chương 961: Chương 500: He came back 1




Nhómdịch:ThấtLiênHoa

“Ai....”

Đối với đứa con trai này, có lúc Thời Tiểu Niệm thật không biết nên làm như thế nào, cô vừa muốn nói gì, Cung Quỳ đã xông tới, kéo tay Cung Diệu lôi ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, đi chơi với nhau, bài tập có gì hay chứ, anh vừa làm bài tim em liền đập rộn lên, không chơi vui vẻ được!”

“Cung Quỳ, chú ý lời nói của mình.”

Cung Diệu rút tay về, lạnh lùng nhìn em gái, nghiêm túc giáo dục.

“Ai da, đi thôi đi thôi, cùng đi đi.”

Cung Quỳ mặc kệ Cung Diệu nói cái gì, không để ý gì cả muốn lôi bé đi.

Chân mày Cung Diệu nhíu lại thật chặt, gương mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ không vui.

Thời Tiểu Niệm vội vàng đi lên trước, đè bả vai Cung Diệu lại, rũ mắt nhìn bé: “Con thật sự không muốn ra ngoài chơi sao? Không muốn tìm hiểu phong thổ nhân tình ở nơi này, không muốn nhìn thấy thành phố S có cái gì sao? Đây cũng có chỗ tốt với bài tập của con đúng không, con cũng không thể luôn vùi đầu học tập mà, phải đi ra ngoài nhìn xem thế giới này một chút chứ.”

Cung Diệu ngước mặt lãnh đạm nhìn cô, suy nghĩ cái gì gọi là phong thổ nhân tình, sau đó cúi thấp đầu về phía cô: “Dạ được.”

“Quá tốt rồi quá tốt rồi! Chúng ta đi thôi!”

Cung Quỳ vui vẻ nhảy dựng lên.

Thời Tiểu Niệm mang hai đứa bé sinh đôi ra ngoài, Trung Quốc đặc thù hơn các nước khác là rất nhiều người, nhất là đối với hai đứa bé luôn được nuôi trong Cung gia, Cung Quỳ nhìn thấy đầy người trên phố liền hưng phấn đến hét to, Cung Diệu lại có vẻ vô cùng gò bó, đôi tay nhỏ bé để xuôi bên người mặt không thay đổi đi tới đi lui theo hai người.

Một ngày thời tiết trong xanh, thích hợp ra ngoài dạo chơi nhất.

Thời Tiểu Niệm mang bọn họ đi công viên trẻ con, đây là thiên đường đối với những đứa bé, nhưng hiển nhiên tiểu công tử Cung Diệu càng thích phá hỏng bầu không khí hơn.

“Holy, lên đu quay ngựa chơi đi.”

“Con có nuôi một con ngựa đặt tên Tuyết Lỵ, nó có thể chạy trong rừng rậm, cái này không được.”

“Holy, con thích con gấu này không? Mẹ mua cho con có được không?”

“Trong sân săn bắn của Barzai có gấu thật, ánh mắt của con này chẳng qua chỉ là thủy tinh.”

“Holy, cho con ăn kẹo đường này.”

“Ăn những món ăn rác rưởi nhiều sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, cám ơn ý tốt của mẹ, con không muốn ăn.”

Đối mặt với Cung Diệu luôn dùng bộ dạng lạnh lùng cao cao tại thượng nhìn công viên trò chơi này, Thời Tiểu Niệm lặng lẽ lấy kẹo đường lại, há miệng cắn một cái, hỏi: “Có phải con không thích nơi này hay không?”

“Loại trẻ con như Cung Quỳ thích là được, con chỉ nhìn xem thử.”

Cung Diệu lạnh lùng nói, ngước mặt nhìn Cung Quỳ đang ngồi trên đu quay xoay tròn, vệ sĩ ngồi trên đó che chở cho Cung Quỳ, Cung Quỳ hưng phấn ngoắc tay nhìn hai người: “Mom! Holy! Hai người cùng tới đây đi! Tới đây tới đây tới đây!”

Loại trẻ con như Cung Quỳ.

Thời Tiểu Niệm rũ mắt nhìn Cung Diệu, lặng lẽ cắn kẹo đường cái nữa, chẳng qua là bé chỉ ra đời sớm hơn Cung Quỳ mấy phút mà thôi.

Quá thành thục cũng quá lãnh đạm.

Không biết giống ai.

Trong đám người náo nhiệt, Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Cung Diệu, điện thoại trên người rung mấy cái, cô một tay cầm kẹo đường, một tay cần điện thoại lên nhìn, ánh mắt ngưng lại.

Đó là tin nhắn đến từ một hàng số rất dài gửi tới...

He came back

Anh ấy đã trở lại.

Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn tin nhắn này, ngây người rất lâu.

Là ai gửi tin nhắn này cho cô?

Ai trở lại? Cung Âu sao?

Thời Tiểu Niệm lập tức gọi lại số đó, điện thoại vang lên mấy cái đường dây đã được nối.

“Ai vậy?”

Thời Tiểu Niệm lập tức hỏi, trong giọng nói không nhịn được mang theo một tia chất vấn.

“...”

Cung Diệu nghe được giọng của cô không đúng, ngước mặt nhìn cô.

Thời Tiểu Niệm đứng trước đu quay, kẹo đường trong tay rớt xuống, không nghe được tiếng trả lời trong điện thoại, chân mày không nhịn được nhíu lại, giọng nói nhiễm lên một tia tức giận: “Rốt cuộc là ai vậy? Muốn nói cái gì?”

“Hi, đã lâu không gặp.”

Một giọng nữ vang lên bên tai cô.

“Mona?”

Thân thể Thời Tiểu Niệm run rẩy một cái, thật không tưởng tượng nổi, cô và Mona đã nhiều năm không gặp, nhưng mà cô vẫn có thể nhận ra giọng nói của đối phương.

“Xem ra ấn tượng của tôi trong trí nhớ cô rất sâu.” Mona ở bên kia cười nói, giọng vẫn lộ ra vẻ cao cao tại thượng như thường lệ.

“Tin nhắn của cô lúc nãy là có ý gì? ai trở lại?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Còn có thể là ai chứ? Tôi biết cô chờ đợi anh ấy bốn năm, toàn thế giới đều bị thâm tình của cô làm cảm động, tất cả mọi người đều chúc phúc hai người có một cuộc gặp lại lãng mạn. Nhưng hết lần này đến lần khác tôi cũng không muốn, là do tôi truyền tin tức này cho cô, nhất định trong lòng cô không phải rất sung sướng đi? Ha ha..” Mona cười châm chọc.

“Có phải cô biết anh ấy ở đâu hay không? Nói cho tôi biết! Anh ấy ở đâu?”

Thời Tiểu Niệm kích động hô lên, giọng nói cực kỳ lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.