Du khách bên cạnh rối rít nhìn Thời Tiểu Niệm, trên mặt tràn đầy khó hiểu.
“Ha ha.” Mona khẽ cười, chậm rãi nói: “He came back.”
Giọng của cô quyến rũ, chậm rãi nói từng chữ từng chữ.
Nói xong, Mona cúp điện thoại.
Thời Tiểu Niệm nhìn điện thoại chằm chằm, không cam lòng tiếp tục gọi lại, Mona đã tắt máy, gọi tiếp, số điện thoại kia đã không tồn tại.
Cô cũng không gọi lại được nữa.
Mona biết tung tích của Cung Âu?
Không phải cô không hoài nghi Mona, cô đã từng nhờ người của mẹ đến bên cạnh Mona nằm vùng, nhưng kết quả là không có gì.
Sau đó Mona yêu nhau với người đàn ông bên Mỹ kia, cô cũng buông tha cho Mona.
He came back.
Lời này của Mona là có ý gì?
Cung Âu trở về sao?
Anh ấy đã thật sự trở lại?
“Mẹ tìm ba?” Cung Diệu ngước mặt nhìn Thời Tiểu Niệm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, hoàn toàn không có vẻ hồn nhiên của một đứa bé.
“Ừ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái, cười khổ: “Xin lỗi, dẫn các con ra ngoài chơi còn gọi điện thoại cho người khác.”
Đây là người làm mẹ như cô không đúng.
“Trên phương diện pháp luật, một người bởi vì bất ngờ mà không rõ tung tích suốt bốn năm liền có thể nhận định là đã chết.” Cung Diệu nhìn cô mặt không thay đổi nói: “Một người không có cách nào ẩn núp im hơi lặng tiếng trên thế giới, nhất là một người nổi tiếng, ba cũng cần phải ra ngoài hoạt động, kiếm tiền, kiếm ăn. Hơn nữa, cho dù khi đó có thể nói là ba bị bắt cóc mà mất tích, mẹ phải chuẩn bị tinh thần, là ba đã bị giết thủ tiêu.”
“...”
“...”
“Holy, con mấy tuổi?”
Mấy câu nói ngắn ngủi, một đứa bé năm tuổi nói luật pháp với cô, bàn về chuyện một người sinh sống cùng với bắt cóc và giết con tin thủ tiêu.
“...” Cung Diệu hờ hững nhìn cô, không nói gì.
“Có phải con cũng rất chú ý đến ba hay không?”
Thời Tiểu Niệm không tin một đứa bé có thể thuận miệng nói ra nhiều chuyện như vậy, trừ phi nó cũng luôn luôn im lặng chú ý.
“Chẳng qua là con muốn khuyên mẹ đừng ngây thơ như vậy.” Cung Diệu cúi đầu nhìn cô, lãnh đạm nói.
Ngây thơ.
Con trai nói cô ngây thơ.
Thời Tiểu Niệm ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh, nhìn bé nói: “Nhưng mà lần này không phải mẹ ngây thơ, mẹ cảm giác được, rất nhanh ba con sẽ xuất hiện.”
Cung Diệu quay đầu nhìn cô, ánh mắt đen sâu thẳm.
Thời Tiểu Niệm mất tự nhiên cười cười, nhất định trong lòng con trai lại nói cô ngây thơ đi.
...
Theo hai đứa bé sinh đôi chơi một ngày, nói chính xác là, theo Cung Quỳ chơi cả ngày, Cung Diệu hoàn toàn không có hứng thú với công viên trò chơi dành cho trẻ con này, chẳng qua là đứng bên cạnh xem.
Hoàng hôn xuống.
Lúc trở về, Cung Quỳ lại thích một chiếc xe đạp được trang trí vòng hoa kiểu mới, muốn Thời Tiểu Niệm chở bé về.
Đương nhiên công tử Cung Diệu khinh thường loại hoạt động này, vì vậy ngồi trên xe một đường nhìn hai người.
“Oa, con thật thích hoa nha!” Cung Quỳ đứng trên bàn đạp trước mặt Thời Tiểu Niệm, hai tay cầm bó hoa, vui vẻ đến quên cả trời đất: “Hôm nay là ngày con vui vẻ nhất!”
Thời Tiểu Niệm đạp xe, trên người mặc quần áo bằng vải nhung thật dày, mang chiếc nón mảu xanh nhạt trên đầu, tóc dài theo gió bay về phía sau, đạp xe đến khu vườn khoa học kỹ thuật, ánh đèn mờ chiếu sáng một hàng cây, trong gió mang theo hương hoa thoang thoảng.
“Holy! Holy!” Cung Quỳ đứng trên xe đạp nhìn Cung Diệu đang ngồi trên xe liều mạng ngoắc tay: “Đạp xe vui lắm nha!”
Trên gương mặt lãnh đạm của Cung Diệu không chút biểu tình.
“Ai da.” Cung Quỳ nắm bó hoa tươi rung đùi đắc ý cảm khái: “Holy thật quá không giống một đứa bé nha.”
“...”
Cặp sinh đôi này thật là...
Thời Tiểu Niệm không biết làm sao âm thầm khinh bỉ hai đứa bé, cô đạp xe đạp quẹo vào con đường trên hành lang triển lãm tranh, ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy trước cao ốc N.E có không ít người ăn mặc thẳng tắp bưng từng rương đồ ra ngoài, mang lên xe.
Toàn bộ ký giả truyền thông không ngừng đặt câu hỏi.
Hành động cũng quá nhanh chứ, bây giờ đã khuân đồ rồi.
“...”
Thời Tiểu Niệm giơ chân ra chống xe, nhìn đám người nhốn nháo bên kia.
Hôm nay cô đã gọi điện thoại cho Cung gia, bảo bọn họ chậm một chút, có thể Mona biết tung tích của Cung Âu, nhưng Cung gia lại thờ ơ.
Bọn họ vẫn muốn tịch thu N.E, không muốn để cho kinh tế tổn thất nữa.
Cô ngửa đầu nhìn cao ốc N.E, ánh mắt ảm đạm, cô đã từng có rất nhiều thời gian với Cung Âu ở nơi này, nhìn anh làm việc, nhìn anh quên mình nghiên cứu sản phẩm mới, bây giờ, tất cả những thứ này đã kết thúc.
“Mom, sao lại không chạy nữa?”
Cung Quỳ đứng trước bàn đạp của cô khó hiểu hỏi.
Xe nhỏ bên cạnh cũng theo sau ngừng lại.
“Con thấy nơi đó không?” Thời Tiểu Niệm đưa ngón tay kia chỉ về phía cao ốc N.E: “Đó là vương quốc của ba con.”
Nhưng mà nó đã ngã xuống.
Nó sắp không còn tồn tại nữa.
“Vậy Dad có ở bên trong không?” Trên mặt Cung Quỳ tràn đầy mờ mịt hỏi.
“Bây giờ ba con không có ở đây.”
Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói.
“Vậy ba ở đâu?” Cung Quỳ nghiêng đầu hỏi.
theo câu này, trước cao ốc N.E càng ồn ào nghiêm trọng hơn, luật sư xách từng rương văn kiện lên xe, các ký giả giơ micro xông lên.
“Xin hỏi một chút, N.E sẽ bị bán đi sao? Bán cho ai vậy? Giá là bao nhiêu?”
“Mẹ nhìn kìa…” Cung Quỳ thốt lên.