Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 63: Chương 63: Chương 50: Thời Tiểu Niệm nổi giận 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bồi thường?

Hắn dùng hai chữ bồi thường?

Thời Tiểu Niệm nhìn Mộ Thiên Sơ trước mắt, đột nhiên cảm giác được hắn có chút xa lạ.

Cái cô vẫn luôn muốn không phải là câu xin lỗi của hắn, cũng không phải bồi thường cái gì.

Bất quá, bây giờ cũng không cần nữa.

“Bỏ đi.” Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, tay cầm chai nước, “Vậy tôi đi trước, anh dưỡng bệnh cho thật tốt.”

Cô khập kễnh đi về phía trước.

“Chân của cô sao thế?” Mộ Thiên Sơ chú ý đến cô đi đứng bất tiện, đôi mi nhíu lại, “Cô tôi là đi khám bác sĩ, để tôi đi với cô.”

“Không cần, tự tôi đi được rồi.”

Cô là muốn đi khám chân một lúc, quá đau, còn nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cô.

Mộ Thiên Sơ chạy mấy bước đuổi theo, “Tôi biết bacs sĩ trưởng ở đây, ông ta rất giỏi về chữa trị cái này, để tôi...”

“Thật sự không cần.”

Thời Tiểu Niệm lại lần nữa từ chối, giọng nói như đinh đóng cột, mạnh mẽ cắt đứt lời của hắn.

Mộ Thiên Sơ giương tay muốn đỡ cô nhất thời cứng ngắc giữa không trung.

“Cám ơn ý tốt của anh.” Thời Tiểu Niệm lễ phép mà lạnh nhạt nói, “Anh là chồng của Thời Địch, mà tôi là chị của Thời Địch, lúc trước tôi lại dây dưa hai người, như vậy không tốt lắm. Anh yên tâm, tôi sẽ tự mình đi tìm bác sĩ.”

“...”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói cái gì, nhưng một câu vẫn không nói ra.

“Hẹn gặp lại.”

Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng chào, xoay người rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cô quay đầu lại, chỉ thấy Mộ Thiên Sơ đang nhìn cô bằng ánh mắt rất phức tạp.

Cái loại ánh mắt đó cô chưa từng nhìn thấy trên người hắn, cô sững sốt một chút.

Mộ Thiên Sơ rất nhanh thu hồi tầm mắt, khôi phục thái độ nhẹ nhàng, mỉm cười nhìn cô, “Sao vậy?”

Thời Tiểu Niệm có chút kỳ quái quan sát hai mắt hắn, mới nói, “Tôi nhớ anh cũng tốt nghiệp ở đại học A, anh biết cách nào tìm được cách thức liên lạc với bạn học chung thời đại học sao? Trường học có không?”

“Trường học có lưu lại tài liệu của người tốt nghiệp, cô muốn tìm người sao?” Mộ Thiên Sơ hỏi.

“Đúng, tôi muốn tìm cách thức liên lạc của một người bạn học chung thời đại học.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, ánh mắt loạn chuyển, không biết nếu cô đi trường học có thể lấy được tài liệu hay không.

Tiếng xấu của cô có lẽ bây giờ vẫn còn truyền ồn ào ở đại học A.

Các thầy giáo và bạn bè, phỏng chừng cũng là chán ghét cô đến tận xương đâu.

Mộ Thiên Sơ nhìn ra được khó khăn của cô, ôn hòa nói, “Qua vài ngày tôi phải trở về đại học A làm diễn giảng, nếu như cô không gấp mà nói, hay là để tôi đi lấy dùm cô đi, người bạn học chung thời đại học của cô đó tên gọi là gì?”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm theo bản năng muốn từ chối.

Nhưng mà cô không xác định được liệu mình có lấy được tài liệu hay không, bên Cung Âu kia không biết có phải do cố ý hay không luôn qua loa lấy lệ, vẫn không có cho cô câu trả lời... Mộ Thiên Sơ là khả năng nhanh nhất.

“Có làm phiền anh quá hay không?” Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Mộ Thiên Sơ, ý tưởng muốn tự do chiếm thượng phong.

“Chuyện nhỏ.”

Vậy thì cám ơn anh.” Thời Tiểu Niệm thì thầm, “Bạn học của tôi gọi là Đường Nghệ, bên khoa nghệ thuật, tôi muốn biết cách thức liên lạc với cô ấy.”

“Được, tôi lấy giúp cô.” Mộ Thiên Sơ gật đầu.

“Cám ơn, hẹn gặp lại.”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía hắn cúi thấp đầu, xoay người rời đi.

Mộ Thiên Sơ nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của cô, biểu tình trên gương mặt âm nhu có chút phức tạp, hồi lâu sau, hắn dựa vào trên tường.

Vách tường lạnh như băng.

Mộ Thiên Sơ dựa lưng vào tường, đôi mắt không chút không có tiêu cự nhín về phía trước, ánh mắt dần dần ảm đạm xuống.

Cám ơn, cám ơn.....

Cô khách sáo nói mấy câu cám ơn với hắn.

Trên hành lang trong bệnh viện, Thời Tiểu Niệm đau đớn đi chậm rãi, từng bước từng bước như đang giẫm trên mũi dao vậy, đau đến trên trán cô đổ mồ hôi liên tục.

“A lô!”

Một giọng nói mang theo tức giận, luôn luôn như có người thiếu tiền hắn vang lên trong hành lang.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, đã thấy Cung Âu đứng phía trước mấy mét, cả người tràn đầy giận dữ, biểu tình trên mặt đen tối khó lường.

Vì sao hắn còn chưa rời khỏi bệnh viện.

Trong lòng cô chợt giật mình, trước mắt hiện lên gương mặt của anh Lý bị đánh đến không còn hình người, phản xạ có điều kiện quay về sau nhìn lại, chỗ Mộ Thiên Sơ đứng khi nãy đã không còn ai.

“Em nhìn cái gì?”

Cung Âu đi đến bên cạnh cô, giọng nói tức giận hỏi.

“Không có gì.”

Thái độ Thời Tiểu Niệm đối với hắn không tốt.

“Thái độ của em là sao? Đừng quên, quan hệ giữa chúng ta, tôi ở trên, em ở dưới!” Cung Âu nhắc nhở cô lần nữa.

Thời Tiểu Niệm không để ý đến hắn, tự ý kéo lê đôi chân đau đớn đi về phía trước.

“Chân cũng sưng thành cái móng heo như vậy rồi còn đi!” Cung Âu hung tợn liếc cô một cái, tiến lên một bước, dễ dàng bế cả người cô lên vai.

“Anh làm gì, thả tôi xuống.”

Thời tiểu Niệm treo ngược trên người hắn, choáng váng hoa mắt.

Cung Âu bá đạo khiêng cô bước đi, rước lấy một ít ánh mắt tò mò của người ngoài, Thời tiểu Niệm sợ mất mặt quay đầu đi, Cung Âu lại đường hoàng khiêng cô đi như thế.

Hắnkhiêng cô thẳng đến phòng làm việc của bác sĩ.

Bác sĩ và hai y tá đứng đó, nơm nớp lo sợ nhìn về phía Cung Âu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.