Cung Âu thả Thời Tiểu Niệm lên ghế, cao cao tại thượng liếc nhìn thầy thuốc nói, “Có thể xem cho cô ấy.”
“Dạ, Cung tiên sinh, lúc nãy tôi cũng vừa phối hợp thuốc xong, bị trật chân cũng không phải chuyện lớn gì, để tôi đến xem một chút.” Bác sĩ vội nói, ngồi xổm xuống trước mặt Thời Tiểu Niệm, hèn mọn xem chân cho cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm nghe, biết lúc nãy Cung Âu rời đi là tìm bác sĩ, chuẩn bị thuốc cho cô trước.
Bác sĩ chuyển động chân cô, Thời Tiểu Niệm đau đến đổ mồ hôi, “Đau, đau, bác sĩ, xin ông nhẹ một chút.”
“Này! Ông có nghe được hay không?” Cung Âu quát to bác sĩ đan ngồi dưới đất, mặt lộ ra vẻ hung dữ, “Ông có tin từ hôm nay ông sẽ biến mất trong giới bác sĩ hay không!”
“Dạ, là, tôi sai, tôi sai, tôi sẽ nhẹ một chút.”
Bác sĩ liên tục cười nói xin lỗi, càng thêm nhẹ tay xoa bóp chân cho Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đồng tình bác sĩ bị mắng cẩu huyết lâm đầu này, cố gắng nhịn đau.
Cung Âu càng bất mãn, giơ chân lên liền muốn đạp bác sĩ, “Ông xem cô ấy phải nhịn khổ cực như vậy, rõ ràng ông là một lang băm, tìm viện trưởng của các người đến cho tôi.”
Bác sĩ bị dọa sợ đầu đầy mồ hôi.
“Tôi không đau.” Thời Tiểu Niệm không nhìn nổi, tức giận nhìn về phía Cung Âu, “Anh không thể khống chế được quả đấm cùng chân của mình sao, cứ động một chút là đánh người.”
“Em...người phụ nữ này sao không hiểu chuyện chứ?” Hắn là vì tốt cho cô.
“Dù sao tôi cũng không muốn anh đánh người.”
Thời Tiểu Niệm lạnh lùng nói, xoay đầu đi.
“Em ---”
Cung Âu lại lần nữa tức giận, chân không đạp về phía bác sĩ, mà là đá văng hai cái ghế bên cạnh, cả người lửa giận không chỗ phát tiết.
“Ách, tiểu thư, mấy ngày này nên cố gắng không sử dụng chân này, phải nằm nghỉ dưỡng.”
Bác sĩ vừa nói vừa dè dặt quan sát hai người, lộ ra ánh mắt kính nể với Thời Tiểu Niệm, cô bé này tuổi còn quá trẻ lại dám gây gỗ với nhân vật như Cung Âu vậy.
Mà dường như lại cãi nhau thắng.
Lợi hại lợi hại.
Bôi thuốc xong, Thời Tiểu Niệm trực tiếp bị Cung Âu bá đạo ôm ra bệnh viện.
Dọc theo đường đi, Thời Tiểu Niệm đều không nói câu nào với Cung Âu, lạnh mặt nhìn ngoài cửa sổ, cũng không thèm nhìn hắn cái nào, xem hắn như không khí.
Thấy vậy, trong lòng Cung Âu bốc lửa không kềm chế nổi.
Vừa ngừng xe, Cung Âu liền đẩy cửa muốn đi xuống, cả người lại bị Cung Âu khiêng lên, đi đến cửa nhà.
Vừa vào nhà, Cung Âu khiêng cô đến phòng khách, thả cô lên ghế sa lon, đang muốn nói gì, Thời Tiểu Niệm lại lạnh mặt đứng lên, một chân chạm đất, giật giật nhảy về phía phòng sách.
Cô ta là lò xo sao mà còn nhảy?
Cung Âu nhất thời giận không chỗ nào phát tiết, nắm một cái gối trên ghế sa lon ném về phía bình hoa, bình hoa thủy tinh rơi xuống mặt đất lên tiếng đáp lại, mấy cành hoa chật vật rơi tán loạn trên đất.
Phong Đức từ phía sau theo kịp, lặng lẽ tiến tên nhặt bình hoa, thu dọn tàn cuộc.
“Thời Tiểu Niệm có phải em muốn tạo phản hay không? Chẳng lẽ bây giờ tôi phải xem sắc mặt của em sống qua ngày sao?” Cung Âu giận không kềm chế được hét, “Phong Đức, kéo cô ta ra ngoài sân đánh một trận cho tôi!”
“Thiếu gia, trong hiệp ước viết rõ không thể đánh Thời tiểu thư.”
Nếu không xem như là vi ước.
“Vậy thì đẩy ra ngoài mắng một trận! Phản rồi!” Cung Âu giận đến đi đạp cái ghế, làm chiếc đèn chơi xuống, lửa giận tận trời lại không chỗ phát tiết, “Chẳng lẽ cô ta đang chờ tôi nhận sai với cô ta sao?”
Không đánh liền làm tới a!
Phong Đức đứng ở một bên, nghe nói như vậy, không khỏi thở dài một hơi, “Thiếu gia, có vài lời tôi không biết có nên nói hay không.”
“Nói.”
Cung Âu phiền não trả lời.
“Theo tôi biết, quan hệ xã hội của Thời tiểu thư rất ít, cuộc sống trôi qua luôn rất cô độc, cái cô biên tập kia đối với cô ấy không tệ, cho nên Thời tiểu thư mới có thể tức giận như vậy đi, cô ấy tức giận mình làm liên lụy đến chồng của chị biên tập.” Phong Đức ôn hòa nói.
Toàn bộ quá trình hôn nay ông đều có mặt, một mực ngồi bên cạnh tài xế xem.
“...”
Cung Âu nghe vậy yên lặng xuống, quan hệ xã hội của cô quả thật là rất kém, bình thường cả ngày đều không thấy điện thoại đi động của cô reo.
“Hơn nữa thiếu gia hôm nay...” Phong Đức quan sát sắc mặt của Cung Âu, kéo dài giọng nói, “Là có một chút xíu quá đáng.”
Vô duyên vô cớ đánh một người tốt thành như vậy.
“Lão già ông sao bây giờ toàn hướng về cô ta thế?” Cung Âu bất mãn nói, “Mau cút đi, đừng có ở đây làm chướng mắt tôi!”
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức không nói gì nữa, cung kính lui ra.
Cung Âu nhìn về phía phòng sách, ngón tay chạm vào môi mỏng, đôi mắt đen thâm thúy.
Hôm nay hắn thật quá đáng?
Quá đáng vậy thì thế nào, hắn là Cung Âu, chẳng lẽ thật muốn hắn cúi đầu? Nhiếu nhất hắn chỉ... chủ động nói chuyện với cô trước.
Thời Tiểu Niệm ngồi trong phòng sách đang viết thoăn thoắt, vẽ chủ nhân tổng tài trên giấy muốn dữ tợn bao nhiêu liền dữ tợn bấy nhiêu, vẽ hắn bị người đánh, núp trong bóng tối khóc lóc tỉ tê.
Vẽ vẽ một lúc, tâm tình của Thời Tiểu Niệm mới tốt hơn một chút.
“Ầm! Phanh! Phanh! Phanh!”
Một trân tiếng đập cửa vang rung trời truyền đến.
“Thời Tiểu Niệm! Cút ra đây làm bữa trưa! Tôi còn chưa có ăn sáng đâu!” Cung Âu vừa đập cửa vừa la lớn.
Bữa sáng chưa ăn thì trách ai?
Là ai vô duyên vô cớ đẩy cô xuống xe, lại là ai vô duyên vô cớ đánh người ta nhập viện?
“...”
Thời Tiểu Niệm tức tối nghĩ, cũng không mở cửa, quyết định chủ ý không làm bữa trưa.
“Thời Tiểu Niệm, tốt nhất là cô nhìn lại hiệp ước, trừng phạt của việc không nấu cơm cho tôi là gì.” Cung Âu lớn tiếng nói.
Trừng phạt của việc không nấu cơm?
Thời Tiểu Niệm kéo ngăn tủ, cầm hiệp ước bên trong ra, không tìm quá lâu, chuyện nấu cơm được Cung Âu nhận định là rất quan trọng, ở trang thứ ba, rõ ràng viết ---
Thời Tiểu Niệm không nói gì nhìn điều khoản này.
Cái này là cái gì a.
Người đàn ông này cái gì không viết lại viết ra trừng phạt này, gì mà SM chứ.
Hắn thật là bị bệnh không nhẹ!