“Được, có gan thì em đừng đi ra, bây giờ tôi bảo Phong Đức tìm chìa khóa.”
Cung Âu đứng đó nghiêm túc uy hiếp nói, khoanh tay dựa vào cạnh cửa, cũng không chịu đi, hắn đoán chừng cô không dám chơi SM.
3;
2;
1;
Quả nhiên cánh cửa trước mặt hắn bị kéo ra.
Cung Âu đắc ý nhìn cô.
Thời Tiểu Niệm mặt lạnh nhìn hắn, sau đó nhảy nhảy đi về phía phòng bếp.
Cung Âu theo sau, tầm mắt liếc về chân của cô, cau mày, bá đạo tiến lên trước ôm cả người cô lên, đi thằng vào phòng bếp.
Thời Tiểu Niệm cũng không nói gì, mặc cho hắn ôm.
Hắn đặt cô xuống, cô không thèm nhìn hắn bắt đầu bận rộn trong phòng bếp, lặt rau, rửa rau, chuẩn bị nguyên liệu.
“Thời Tiểu Niệm em có ý gì, sắc mặt như vậy là để tôi nhìn à?” Cung Âu bị khinh thường rất khó chịu.
Thời Tiểu Niệm không thèm để ý đến hắn, một mình làm tiếp.
“Thời Tiểu Niệm!”
Cung Âu cầm lấy tay cô.
Thời Tiểu Niệm hất tay của hắn ra, sắc mặt lạnh lùng, tiếp tục bận bịu làm.
Cung Âu lại lần nữa cầm lấy tay cô, lần này, hắn cầm rất chặt, năm ngón tay thon dài bấu vào cổ tay cô thật chặc, cổ tay cô thật nhỏ, một bàn tay cũng có thể ôm trọn.
Thời Tiểu Niệm muốn rút tay về, nhưng rút không ra, chỉ có thể bị hắn nắm.
Cô dứt khoát không giãy dụa nữa, quật cường trầm mặc, mặc cho đau đớn trên cổ tay từng chút từng chút lan tràn đến khắp người.
Cung Âu hung hăng nắm lấy tay cô, cổ tay cô cũng đã bắt đầu thay đổi màu sắc.
Cô vẫn như cũ không rên một tiếng nào.
Tiếp tục như vậy nữa, hắn sẽ thẳng tay bóp gãy tay cô.
Trên mặt cô không biểu hiện nào cho thấy cô sẽ chịu thua.
Chết tiệt!
Cung Âu đành buông tay cô ra, ánh mắt âm trầm liếc cô, “Thời Tiểu Niệm, em thật coi thường tôi!”
Là Hắn có bệnh.
Thời tiểu Niệm bực mình nhìn hắn một cái, xoay người đi đến trước bếp bận rộn.
“Mẹ nó, tôi thật là điên rồi mới có thể tìm người phụ nữ như cô vậy! Tôi điên rồi mới có thể vì sợ cô bị thương mà cho cô xuống xe! Tôi điên rồi mới có thể lo lắng cứ đi theo cô! Tôi điên rồi mới có thể để ý côhơn đứa bé kia như vậy!”
Cung Âu ở sau lưng cô rống to lên, giơ chân hung hăng đạp cái tủ bên cạnh, sau đó nổi giận đùng đùng bước đi.
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng trước bếp, nghe hắn nói vậy thân thể không kềm chế được chấn động, khiếp sợ nhìn bóng lưng của hắn đi xa.
Hắn nói, hôm nay hắn là sợ làm cô bị thương nên để cho cô xuống xe? Hắn để ý cô hơn đứa bé kia?
Để ý.
Chẳng lẽ Cung Âu đối với cô...
Thời Tiểu Niệm bị ý nghĩ của mình làm sợ hãi, chỉ cảm thấy hoang đường, từ lúc hắn ép cô ký hiệp ước, cô cũng biết Cung Âu hẳn là có vài phần hứng thú đối với cô, nhưng biểu hiện của hắn bây giờ lại giống như là yêu nhưng không được cô đáp lại vậy.
Yêu, cái chữ này căn bản là không thể dùng trên người cô và Cung Âu, nhưng chính miệng hắn lại nói ra hai chữ để tâm.
Nếu Cung Âu là thật thích cô, vậy cô phải làm sao mới có thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn đây?
Thời Tiểu Niệm càng nghĩ càng sợ, hai tay lạnh tanh đè lên bếp, cả người như nhũn ra.
Hồi lâu sau, Thời Tiểu Niệm mới khôi phục bình tĩnh, làm xong bữa trưa.
Cô chờ ở trong phòng ăn.
Một giờ, hai giờ trôi qua, Cung Âu cũng không có xuất hiện.
Thời Tiểu Niệm ngồi ăn một chút thức ăn đã nguội lạnh, cho đến tối, thức ăn cô làm lại nguội một lần nữa, cô ý thức được lần này Cung Âu thật sự nổi giận.
Cái tên dạ dày khủng long như hắn ngay cả cơm của cô làm cũng không ăn.
Cô thu dọn chén đũa xong, đỡ đồ vật trong nhà, từng bước từng bước nhảy về phía phòng sách.
Phong Đức xách một rương hành lý đi ngang bên cạnh, thấy cô cúi đầu xuống, “Thời tiểu thư.”
“Phong quản gia, ông đây là muốn đi đâu?”
Thời Tiểu Niệm đứng một chân trên đất hỏi.
“Thiếu gia trở về bên kia rừng rậm ở, tôi cũng phải đi về, cho nên tới thu dọn hành lý một chút.” Phong Đức tao nhã lễ phép nói.
Thì ra Cung Âu trở về cái thành bảo bên kia ở, khó trách cũng không thèm ăn cơm.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, “Vậy những ngày này hắn sẽ không đến đây sao?”
Phong đức gật đầu, “Dạ, tôi thấy thiếu gia là muốn chuẩn bị ở lâu đài luôn.”
“Vậy à, tôi biết rồi. Vậy ông đi thong thả, chân của tôi không tiện, sẽ không tiễn ông.” Thời Tiểu Niệm lễ phép nói.
Ở lâu đài.
Có nghĩa là trong một thời gian ngắn Cung Âu sẽ không tới, không cần thấy hắn, cô âm thầm thở phào một cái.
Thành thật mà nói, bây giờ cô không biết nên đối mặt với Cung Âu như thế nào, nếu chỉ là quan hệ hiệp ước thì tốt, nhưng nếu lẫn lộn cảm tình khác mà nói vậy thì quá phức tạp.
Không cần gặp mặt là tốt nhất.
Phong Đức quan sát biểu tình của Thời Tiểu Niệm, gật đầ, xách hành lý rời đi.
Sâu trong rừng rậm, một lâu đài cỗ xưa đắm chìm trong không khí mát mẻ.
Trên sân golf của lâu đài.
Cung Âu đứng trên một mảnh sân xanh biếc, cả người mặc quần áo thể thao trắng làm hắn trở nên càng trẻ trung hơn, trên bàn tay thon dài cầm gậy golf, đôi mắt đen nhìn chằm chằm quả bóng trên đất, không có động tác, chỉ là chặt chẽ nhìn như vậy, dần dần, trong mắt hắn không có tiêu cự, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Lâm Lâm cùng mấy người phụ nữ ăn mặc mát mẻ, ngồi một bên uống nước, mỗi người so đấu sắc đẹp, minh tranh ám đấu với nhau.
Bỗng nhiên, Tạ Lâm Lâm bưng một ly trà xanh đi về phía Cung Âu, dáng người chữ S lắc lư qua lại, lẳng lơ đưa ly ra, “Cung tiên sinh, uống ly nước nghỉ ngơi một chút đi.”