Cung Âu thu hồi tầm mắt, không chút biểu tình nhìn cô một cái, đưa tay nhận lấy trà lạnh.
Thấy hắn uống nước mình bưng qua, Tạ Lâm Lâm có chút đắc ý mỉm cười nhìn mấy người phụ nữ cách đó không xa, sau đó yếu đuối không xương dựa về phía Cung Âu, giọng nói kiều mỵ, "Cung tiên sinh, hôm nay trời rất nóng nha, không bằng đi vào để em đấm bóp cho ngài."
Cung Âu đã rất lâu không trở về thành bảo, hắn vừa trở lại, mọi người đều muốn dùng hết bản lĩnh giữ hắn lại,.
Cô vừa dựa vào một chút, mùi nước hoa nồng nặc liền xông vào mũi hắn.
Cung Âu lập tức chán ghét đẩy cô ra, không vui nói, "Cô dùng nước hoa gì, sao lại khó ngửi như vậy."
Tạ Lâm Lâm bị đẩy té ngã trên mặt đất, mặt đầy ủy khuất, "Đây không phải là loại nước hoa mà Cung tiên sinh thích nhất sao?"
Gu thưởng thức của Cung Âu thay đổi?
Lúc trước hắn luôn một mực thích mùi nước hoa này của cô a.
"..."
Hắn thích nhất sao? Hắn chỉ cảm thấy khó ngửi thôi.
Chân mày Cung Âu nhíu chặt, xem ra lần sau hắn phải hỏi Thời Tiểu Niệm xài nước hoa hiệu gì, loại hương vị nhàn nhạt đó xem như là dễ chịu.
Hắn lại nhớ đến Thời Tiểu Niệm, đáng chết, một người phụ nữ không thức thời có gì đáng để nhớ.
Cung Âu hắn thứ gì không nhiều, chỉ là nhiều tiền nhiều phụ nữ!
Cung Âu xóa sạch ý nghĩ trong đầu, lạnh lùng nhìn về phía Tạ Lâm Lâm, một tay đè trên gậy golf, một tay đưa về phía cô giống như ban ân vậy, "Đứng lên."
"Cung tiên sinh." Thấy vậy, trên mặt Tạ Lâm Lâm tràn đầy thụ sủng nhược kinh, vội vàng cầm tay hắn đứng lên, lắc lư từ dưới đất dựa vào người hắn, "Ngài đối với em thật tốt."
Lúc này mới giống phụ nữ.
Đối với cô ta tốt một chút thì giống như cây mây và dây leo vậy đeo lên người mình, muốn quăng cũng không quăng được.
Cái cô Thời Tiểu Niệm đó, muốn không biết thức thời bao nhiêu liền không biết thức thời bấy nhiêu, không phải là đánh người sao, lại còn quăng sắc mặt cho hắn xem, hắn không lạnh nhạt cô ta mấy ngày, cô ta còn tưởng rằng mình được cưng chiều đến tận trời cao rồi.
Sắc mặt Cung Âu âm trầm, mùi nước hoa trên người Tạ Lâm Lâm thỉnh thoảng lại bay tới, khó ngửi vô cùng.
"Đổi mùi nước hoa khác cho tôi!"
Cuối cùng Cung Âu vẫn không nhịn được, khó chịu đẩy cô ra.
"Dạ vâng, Cung Tiên Sinh." Tạ Lâm Lâm bị tính tình hỉ nộ vô thường của hắn làm cho tinh thần tan vỡ, ủy ủy khuất khuất rời đi.
Mấy người phụ nữ bên kia thấy cô bị xua đuổi, rối rít cười tươi như hoa nhào tới.
Phong Đức từ đằng xa ngồi xe golf tới, để rương hành lý lên xe, chậm rãi đi về phía Cung Âu.
Cung Âu liếc mắt một cái, lão già chính là lão già, đi bộ cũng chậm vô cùng.
Hắn thu hồi tầm mắt, chuyển động gậy golf trong tay.
"Thiếu gia, tôi đã trở lại." Phong Đức đi tới cúi đầu nói.
"Ừ." Cung Âu không thèm nhìn ông, đánh cầu đi, ngoài miệng nhẹ nhàng hỏi, "Bây giờ người phụ nữa kia không phải đang quậy đấy chứ?"
Bây giờ hắn đã đi, cô ta còn không phải khóc lóc cầu xin hắn quay về sao.
Phong Đức nghe vậy ho nhẹ một tiếng, lui về phía sau một bước, nhỏ giọng nói, "Thời tiểu thư không có quậy."
"Phải không đó? Vậy khẳng định là cô ta cầu xin ông dẫn cô ta đến gặp tôi đi?" Cung Âu giống như lơ đãng nói, "Ông phái xe đến tiếp cô ta, chân cô ta không đi được."
"Ách." Phong Đức nhỏ giọng, không thể không đánh vỡ chủ nhân của loại tự tin khó hiểu mà đến này, "Thời tiểu thư cũng không có cầu xin tôi."
Tay đang cầm gậy golf của Cung Âu cứng đờ, lạnh lùng nhìn về phía Phong Đức, "Ông nói gì?"
"Thời tiểu thư nhìn có vẻ rất bình tĩnh." Phong Đức nói.
Rất bình tĩnh? Giỏi cho một cái rất bình tĩnh.
Đáy mắt Cung Âu nhiễm lên lửa giận: "Ông có nói cho cô ta biết gần đây tôi sẽ không trở về hay không! Chỗ này của tôi có biết bao nhiêu người phụ nữ chứ!"
Hắn không tin, cô cũng không có tranh đoạt hắn.
"Nửa câu sau tôi không có nói, nhưng tôi nghĩ Thời tiểu thư hẳn là hiểu rõ." Thời Tiểu Niệm đã gặp đám người Tạ Lâm Lâm.
Rõ ràng? Nói cách khác, biết rõ hắn có nhiều người phụ nữ như vậy cô ta còn rất bình tĩnh.
Thời Tiểu Niệm, cô điên rồi!
Cung Âu tức giận đập banh gậy golf trong tay, lạnh lùng nói, "Tiến hành ràng buộc kinh tế với cô ta cho tôi!"
Lần này, cô ta nhất định sẽ phải đi cầu xin hắn tha thứ.
"Ách, thiếu gia, trừ nhà, ngài cũng không cho Thời tiểu thư tiền," Phong Đức tốt bụng nhắc nhở hắn.
Một người không đưa tay xin tiền, làm sao bị kinh tế ràng buộc,
Ánh mắt Cung Âu hơi hơi đọng lại, từ khi cô ta ở cùng hắn đến nay, hắn chưa cho cô ta tiền hay sao? Phụ nữ không phải là đều tự mình cầu xin hắn châu báu trang sức hay sao?
"Những món ăn kia..."
"Những món ăn kia thật giống như tự mình Thời tiểu thư bỏ tiền mua." Phong Đức tỉ mỉ nói.
Thời Tiểu Niệm không thích người khác quấy rầy đến không gian của mình, Phong Đức cũng sẽ không an bài người giúp việc, cô luôn luôn đều là tự thân đi mua thức ăn nấu cơm.
"Cô ta mua?" Cung Âu ngơ ngẩn, thì ra trong khoảng thời gian này, hắn đều ăn của một cô gái nhỏ như cô ta?
Lần trước di dạo siêu thị, tấm thẻ chi phiếu cô dùng kia không phải Phong Đức cho?
Đáng chết.
Cung Âu giận không chỗ phát tiết, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Phong Đức, "Tại sao không nói sớm cho tôi, lão già ông đúng là càng ngày càng không có quy củ!"
Lại để cho hắn ăn bám.
"Thiếu gia, là tôi sai."
Phong Đức nhận sai.
Thời Tiểu Niệm không nói, thiếu gia không nói, hắn cũng không muốn tự mình làm chủ.
"Vậy thì tiến hành các quản chế đối với cô ta, tôi muốn cô ta đến cầu xin tôi! Có nghe hay không?" Cung Âu lạnh lùng nói, đi về phía xe golf trước mặt.
Mấy người phụ nữ lập tức đuổi theo, muốn cùng nhau tiến lên, lại bị Cung Âu một cước một người đạp xuống.
Không thấy hắn đang phiền sao.
Người nên dính thì không dính, người không nên dính lại tới một đống lớn!