Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Xoẹt ---”
Thời Tiểu Niệm kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời chói mắt chiếu tới, rơi trên người ấm áp vô cùng, ngoài cửa sổ là cảnh đẹp tự nhiên của Thiên Chi Cảng.
Lại là một ngày mới.
Thời Tiểu Niệm vươn vai một cái, vốn là chuẩn bị đi bệnh viện nhìn xem anh Lý một chút, Hạ Vũ thông cảm chân cô bị thương chủ động gọi điện thoại bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, rồi mau chóng nộp bản thảo.
Cô nhảy đi về phía phòng sách.
Từ phòng đến phòng sách cách nhau cực xa.
Bắt đầu từ tối hôm qua cô phát hiện, ngôi nhà lớn như vậy không thích hợp ở một mình, ở nơi này một mình nói chuyện như có tiếng vang, một mình cũng sẽ cảm thấy cô độc tịch mịch nhiều hơn.
Thời Tiểu Niệm nhìn căn phòng lớn trống rỗng, không suy nghĩ những cái này nữa, ngồi trước bàn đọc sách bắt đầu vẽ.
Vừa vẽ chính là cả ngày.
Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đây mà trời đã chuyển tối.
Cô ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, vẽ xong một ô vuông cuối cùng, Thời Tiểu Niệm sờ sờ bụng đã trống trơn kêu liên tục, đứng lên nhảy ra ngoài.
“Ầm, phạch, phạch.”
Trong căn phòng trống rỗng vang lên tiếng bước chân cô nhảy, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, chung quanh chợt đen lại, vùi lấp trong một mảnh bóng tối, cô tay vịn tường đi về phía trước bỗng nhiên tay trượt một cái, cả người nặng nề ngã xuống đất.
“A, đau quá.”
Thời Tiểu Niệm đau đến mặt mày nhíu lại một chỗ, cả người nằm trên mặt đất, đôi chân băng bó kỹ lại càng đau thêm.
Chuyện gì xảy ra, đây là Thiên Chi Cảng đắt tiền nhất toàn Á Châu, sao lại còn bị cúp điện?
Hẳn là chờ một chút sẽ có điện lại đi.
Thời Tiểu Niệm đau đến mức không muốn nhúc nhích, nằm dưới đất chờ có điện trở lại.
Từ nhỏ cô sợ nhất là ở trong ngôi nhà tối đen như mực.
Lúc nhỏ, cha mẹ nuôi đi tham gia buổi tiệc du học ba ngày của Thời Địch, cô bị ở nhà người thân, kết quả một nhà người thân cũng đi ra ngoài chơi, khóa cửa nhốt cô trong phòng.
Đêm đó, cũng bị cúp điện.
Cô lúc ấy chỉ có bảy tuổi, phải ở trong căn phòng đen tối suốt nguyên đêm.
Cho dù cô khóc ầm ỉ như thế nào, đèn cũng không có sáng lại, cũng không có ai tới cứu cô.
Sau đó, khi Mộ Thiên Sơ đến nhà, mỗi lần bị cúp điện hắn nhất định sẽ ở bên cạnh cô, hắn là người mù đã quen bóng tối, có thể ở trong bóng tối mang cô đi bất kỳ chỗ nào, cô cũng dần dần không còn sợ như vậy.
Thật ra thì, nói cô sợ bóng tối, chẳng bằng nói cô sợ ở trong bóng tối khi chỉ có một mình cô.
Mà bây giờ, chuyện này lại diễn ra lần nữa.
Thời Tiểu Niệm nằm trên đất, chờ một lúc lâu sau, chung quanh vẫn một mảng đen tối, trong hoàn cảnh yên tĩnh cô chỉ nghe thấy tiếng trái tim của mình đập.
Còn chưa có điện sao?
Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng đứng dậy, xoa xoa chân, nhảy nhảy muốn trở về phòng sách, điện thoại của cô ở trong đó.
Ở trong bóng tối, tầm mắt của cô quá kém.
Dọc theo đường đi, cô bị đụng hết mấy lần, chóng mặt sờ tường bước đi, bỗng nhiên, có một bóng đen ở cách đó không xa.
“Ai?”
Cô sợ hãi kêu lên.
Giống như bóng dáng một người, lại hư vô mờ ảo lắc lư.
Thời Tiểu Niệm càng sợ, Cung Âu đáng chết, để một mình cô ở trong ngôi nhà lớn như vậy, cô muốn trở về ngôi nhà nhỏ trước kia.
Cô đứng ở nơi đó run lẩy bẩy, không dám có một chút cử động nhỏ nào.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên, đến từ phía phòng sách.
Thời Tiểu Niệm sợ run một cái, trái tim suýt chút nữa nhảy ra, thật lâu, tiếng chuông kia vẫn reo, ở trong ngôi nhà rộng lớn yên tĩnh vang dội kỳ lạ, lại quỷ dị vô cùng.
“...”
Thời Tiểu Niệm hít thở sâu nhiều lần, mới tiếp tục đi về phía trước, lúc đến gần bóng đen, đi vào, mới phát hiện bóng đen chẳng qua chỉ là một cái tác phẩm nghệ thuật hình cong treo ở trên kệ gỗ mà thôi.
Hù chết cô.
Thời Tiểu Niệm vỗ ngực một cái, sợ hãi một trận, cũng không để ý đến chân bị thương, cô không lại nhảy, mà là khập khễnh đi vào phòng sách.
Chuông diện thoại di động là tiếng chuông độc nhất cô thiết kế riêng dành cho Cung Âu, một đoạn nhạc khúc đến từ địa ngục.
Bình thường trong lòng cô luôn mắng Cung Âu là ma quỷ.
Giờ phút này nghe lại đáng sợ vô cùng.
Trong phòng sách, chỗ duy nhất sánh lên là chiếc điện thoại di động trên bàn.
Cô từng bước từng bước đi tới, chuông điện thoại cắt đứt, hẳn là đến tiếng reo cuối cùng, cô cũng đã đến bên cạnh bàn đọc sách.
Điện thoại di động lại run lên lần nữa, không đợi tiếng chuông vang lên, Thời Tiểu Niệm cũng không thèm nhìn tên đã nhận điện thoại, có chút tức tối khó dằn nói, “Anh có biết nơi này đáng sợ như thế nào hay không? Tôi nói cho anh biết, tôi không muốn ở đây nữa!”
Cô phải đi.
Dù sao hắn cũng đã đi.
“Tiểu Niệm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Giọng người đàn ông khẩn trương vang lên trong điện thoại di động.
Là giọng của Mộ Thiên Sơ.
Thời Tiểu Niệm ngây người, cô để điện thoại di động xuống, bất ngờ thấy trên điện thoại di động hiện lên ba chữ 'Mộ Thiên Sơ'
Đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động gọi điện thoại cho cô.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn điện thoại, bên trong lại truyền đến tiếng hỏi thăm lo lắng của Mộ Thiên Sơ, “Tiểu Niệm, Tiểu Niệm? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm trống rỗng.
Qua một lát, cô mới lại đưa điện thoại lên tai một lần nữa, giọng trờ thành nhàn nhạt, “Không có gì, chuyện gì cũng không có.”
“Không đúng, giọng của em rất sợ hãi, nói cho tôi, xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói quan tâm của Mộ Thiên Sơ trong điện thoại khiến cô không biết làm sao.
Cô đang rất sợ.
Nhưng mà sợ thì có thể làm được gì.
“Thật không có gì, tôi nghĩ rằng là điện thoại của người khác, anh có chuyện gì không, không có thì tôi cúp máy.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói, không muốn nói thêm gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Trước khi cúp điện thoại, cô nghe được Mộ Thiên Sơ nói, “Tôi đến tìm em.”