Giao thừa.
Sắc trời dần tối lại, bóng đêm bao phủ xuống, trong thành phố truyền tới âm thanh pháo hoa.
Tâm trạng của Cung Âu không tệ lắm, hiếm khi cố gắng rút lại thời gian hội nghị xuống nửa giờ.
Vừa tan tầm, nhân viên phải tăng ca vào đêm trừ tịch cũng nhao nhao rời khỏi công ty, Cung Âu thay một bộ quần áo thoải mái, khoác chiếc áo bành tô, quàng khăn đi tới con đường đối diện.
“Thiếu gia.”
Vệ sĩ trước cửa hành lang trưng bày nhìn thấy anh liền cùng nhau cúi đầu.
Cung Âu đưa tay đẩy cửa, đôi chân thon dài tiến vào, một âm thanh điện tử truyền tới: “Cung tiên sinh, ngài đã tới.”
Mr Cung đứng đó khom lưng cung kính với anh.
Cung Âu lạnh nhạt nhìn lướt qua hành lang, chỉ thấy trên tường đã thu dọn bảy tám phần rồi, dưới đất chất đầy thùng, xem ra Thời Tiểu Niệm đã chuẩn bị đóng cửa ở đây an tâm là thiếu phu nhân rồi.
Đúng là nghe lời.
Anh thích cô làm theo những gì anh nói.
“Mẹ đã về sao?”
Nghe được âm thanh, Cung Qùy hưng phấn từ trong phòng chạy ra, vừa nhìn thấy Cung Âu bé liền ngẩn ra, đứng đó, khuôn mặt trắng bệch.
Ba không thích hoa bé hái.
Ba nói hoa của bé là đồ bỏ đi.
Cung Qùy nhìn Cung Âu, sau đó muốn chạy vào trong, Cung Âu trầm giọng gọi bé đứng lại: “Tiểu Qùy.”
Cả người tiểu Qùy cứng đờ.
Cung Diệu từ trong phòng đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, thành thục quá tuổi.
Thấy anh trai đi ra, Cung Qùy lập tức trốn sau lưng anh trai, ló mặt ra, đôi mắt đề phòng nhìn Cung Âu.
Cung Diệu lạnh lùng nhìn Cung Âu, hai cha con đứng đối diện trong hành lang.
Không khí có phần xấu hổ.
“Hai đứa không biết ta sao?” Cung Âu mở lời trước, hai đứa bé nhìn anh một đứa lạnh lùng một đứa sợ hãi.
Phong Đức mang tạp dề trên người đi tới, vừa thấy Cung Âu liền sửng sốt: “Thiếu gia, hôm nay cậu về sớm vậy sao? Tôi đang nấu tất niên, đêm nay có ở đây ăn cơm hay không?”
“Tịch tiểu Niệm đâu?” Cung Âu hỏi.
“Tịch tiểu thư vẫn chưa trở về.” Phong Đức đáp.
“Vẫn chưa về sao?” Cung Âu trầm giọng, giữa hai hàng lông mày không vui: “có gọi điện thoai không?”
“Có gọi.” Phong Đức vội vàng nói: “Tịch tiểu thư nói nhất định 8h tối sẽ về cùng tiểu Qùy tiểu thư, Holy thiếu gia ăn cơm.”
8h tối.
Cung Âu giơ tay nhìn đồng hồ, còn 20 phút nữa.
Vậy thì chờ một lúc đi.
Cung Âu gật đầu, kéo một cái ghế ngồi xuống, một chân gác lên, đôi mắt đen nhìn Cung Diệu và Cung Qùy.
Cung Qùy nắm chặt tay áo của Cung Diệu.
Cung Diệu nhìn em gái ở bên cạnh, đôi mắt đầy suy tư, một lúc sau mới nhìn Cung Âu: “Mong người giải thích cho tiểu Qùy một chút.”
“……”
Cung Qùy kinh ngạc nhìn Cung Diệu, anh trai thật cừ, bé không dám nói đâu.
Cung Âu ngồi đó, nghe xong liền nhếch môi như cười như không: “Có mấy phần can đảm, biết ta là ai sao?”
“Người là… Dad.”
Cung Qùy trốn phía sau suýt chút nữa đã lên tiếng, vì chuyện hỏng đồ nên vẫn còn hơi sợ hãi.
“Đúng, ta là ba ba của các con.” Cung Âu nhìn Cung Qùy, nhẹ giọng đáp: “Tiểu Qùy, mấy bông hoa lúc chiều là con hái sao? Rất đẹp.”
Cung Qùy mới 5 tuổi, tính tình đơn thuần ngốc nghếch, nghe xong gương mặt vu vẻ: “Người thích hoa của con sao? Người đã nhặt lên nhìn sao?”
“Đã nhặt lên.” Cung Âu nói.
“Thật sao?” Cung Qùy hơi nghi ngờ nhìn anh: “Người thích không? Không cần cho thêm nước, hoa sẽ hỏng.”
“Không hỏng, vẫn rất đẹp.”
“Lúc con hái vừa lúc nở đẹp nhất, con đã chọn bông hoa xinh đẹp nhất, con rất hy vọng người sẽ thích.” Vừa thấy Cung Âu nói thích, Cung Qùy không còn sợ hãi nữa, từ sau lưng Cung Diệu đi tới, hưng phấn nói tâm trạng của mình lúc hái hoa, kích động đến nỗi tiếng Anh tiếng Trung dùng lộn xộn.
Cung Âu ngồi đó yên tĩnh nghe, ánh mắt bình tĩnh, khí chất bẩm sinh đã có.
Cung Diệu đứng đó, nghe em gái mình lải nhảu, đôi mắt nhìn Cung Âu quan sát kĩ lưỡng.
Ánh mắt người đàn ông này bé cực kì không thích.
Xem bọn nó như đứa trẻ ngu dốt mà dễ dàng lừa gạt.
Bé không ngốc như em gái, mới không tin Cung Âu sẽ đi nhặt mấy bông hoa đó, ông ta đã nói hoa là đồ bỏ đi, chỉ có em gái mới tin ông ta nhặt hoa lên.
20 phút qua Cung Qùy nhanh chóng xổ ra một loạt tiếng Anh và tiếng Trung cuối cùng cũng xong.
Cung Âu nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Phong Đức.”
“Vâng, thiếu gia có gì phân phó?” Phong Đức đi ra ngoài, cởi tạp dề trên người xuống.
“Tám giờ rồi, gọi điện cho Tiểu Niệm hỏi cô ấy có phải đang ở trên đường hay không?” Cung Âu nói.
“Được.” Phong Đức gật đầu, cầm điện thoại gọi cho Thời Tiểu Niệm, không tới mười giây Phong Đức buông điện thoại ra: “Thiếu gia, di động của Tịch tiểu thư không liên lạc được, có thể là tắt máy.”
Đôi mắt Cung Âu lạnh lùng, hôm nay anh cố ý kế thúc hội nghị trước giờ mà cô lại không thấy ở đâu nữa.