Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 981: Chương 981: Chương 510: Khóe môi từ từ nhếch lên một vòng cung 1




Nhómdịch:ThấtLiênHoa

“Bốn năm thì là gì?” Mona ngồi trên đùi Cung Âu:” Không phải Trung quốc có câu chuyện Vương Bảo Xuyến vất vả sống cuộc sống nghèo khó 18 năm hay sao? Tịch Tiểu Niệm cũng chỉ mới bốn năm thôi mà.”

“Cô…”

Anna tức giận trừng mắt với Mona, lại nhìn sang Cung Âu, gương mặt anh tuấn của anh cực kì thờ ơ.

“Cuối cùng kết cục như thế nào nhỉ? À… Vương Bảo Xuyến cuối cùng cũng khổ tận cam lai có thể làm Hoàng hậu, đáng tiếc mới được mười tám ngày đã rời khỏi nhân gian.” Mona nhìn Anna cười cười: “Có một số người không thể hưởng thụ nổi số mệnh tốt.”

“Cô đừng quá đáng quá!” Anna tức Mona đến rối tinh rối mù rồi.

“Vậy là lại tức giận như vậy?” Mona không thể tin nhìn Anna, lại nhìn Cung Âu: “Nhìn xem cô gái bảo bối của anh, cô ta dùng bốn năm có thể lấy được lòng thiên hạ nếu sau này anh dám cùng cô gái nào mắt đi mày lại thì không cần chờ Thời Tiểu Niệm ra tay đã có nghĩa sĩ nhảy ra giết chết anh rồi có đúng khong?”

Anna nói không lại Mona chỉ buồn bực trừng mắt nhìn cô ta.

“Đủ rồi đấy.” Cung Âu lạnh lùng mở miệng, đôi mắt thâm trầm nhìn Anna: “Tự cô đến phòng nhân sự tự làm thủ tục thôi việc, N.E không cần nhân viên công tư không rõ ràng.”

  “……”

Anna trừng mắt ngơ ngác nhìn Cung Âu, không nghĩ mình vì bênh vực lẽ phải mà rước lấy chuyện bị đuổi việc.

Lúc trước khi N.E gặp khó khăn, cô ta cũng không rời đi, nhịn bốn năm vậy mà lại bị xa thải.

“Ồ, chơi chán lại chịu khổ rồi.” Mona khinh miệt nhìn cô thư kí.

  “……”

Anna tức giận nhìn Mona sau đó ôm tài liệu nhanh chóng ra ngoài.

Anna rời khỏi văn phòng, Cung Âu liếc Mona đang ngồi trên chân anh: “Cô có thể đứng dậy rồi đấy, hội nghị phải bắt đầu rồi.”

“Được, vậy thì em đi.” Mona lưu loát đứng lên, viết số phòng xuống giấy đặt trên văn kiện liền xoay người rời đi.

Cung Âu vẫn cầm chai thuốc trên tay, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên hỏi: “Thuốc này tôi còn phải uống bao lâu?”

Mona xoay người nhìn anh, cười cười: “Yên tâm đi, em thấy anh thích nghi với xã hội rất tốt, tối đa ba tháng có thể hoàn toàn ngừng rồi.”

“Vậy là nói sau ba tháng tôi có thể hoàn toàn không cần trị liệu nữa hả”

Cung Âu lắc lắc cái bình trong tay, đôi mắt đen nhìn Mona.

“Đúng vậy.” Mona gật đầu: “Sau này em cũng phải kiếm một ít lợi ích cho gia tộc, dùng hôn nhân của mình để kinh doanh nên không còn nhiều thời gian quản anh nữa rồi.”

Nói đến dây Mona không nhịn được thương cảm.

Cô ta nhìn người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, anh tuấn, tao nhã, hết sức hoàn mỹ.

Cô ta thực sự yêu anh, cũng từng hận nhưng thật ra yêu hay hận cũng thế, từ nay về sau cũng chỉ có thể gánh trách nhiệm kéo dài phồn vinh cho gia tộc, giống như các cô gái trong gia đình quý tộc, không còn quyền lợi theo đuổi tình yêu.

“Cảm ơn.” Cung Âu cầm bình thuốc trong tay đặt lên bàn sau đó mở văn kiện ra.

“Cung Âu.” Mona gọi tên anh sau đó lùi ra sau, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra âm thanh.

Cung Âu đưa mắt nhìn cô ta, ánh mắt hết sức đạm mạc.

“Em thật sự đã yêu anh nhiều năm, em cũng từng nghĩ đến chúng ta sẽ đính hôn, kết hôn, một đời một kiếp ở chung một chỗ, thậm chí lúc anh mời em đến chữa bệnh cho mình em còn hy vọng xa vời chờ sau khi anh hết bệnh anh sẽ yêu em, sẽ theo đuổi em.” Mona mỉm cười lùi ra sau, đôi mắt hiện lên tầng hơi nước.”

  “……”

Cung Âu không nói gì.

“Thật ra em đã từng cãi nhau với Tịch Tiêu Niệm, hiện tại em không giành với cô ta nữa nhưng gia tộc đang chờ em, em không thể hao phí thời gian nơi người anh, hơn nữa em nghĩ tới lần đó anh hối hôn, cả trái tim đều đau, anh biến em thành trò cười, tôn nghiêm của em không cho phép em tiếp tục hao phí trên người anh.” Giọng nói của Mona hơi nghẹn ngào, lại tiếp tục lùi ra sau: “Ngày đó đính hôn ở khách sạn Hoa Thiên, tối mai xem như là em tự cho chính mình một câu trả lời thỏa đáng cho trả giá tình cảm nhiều năm như vậy, không gặp không về.”

  “……”

Cung Âu im lặng nhìn cô ta, vẻ mặt lạnh nhạt, đôi mắt đầy thâm thúy.

Mona nhắm đôi mắt chua xót, xoay người rời đi, bước chân vẫn tao nhã xinh đẹp như cũ, giống như con khổng tước kiêu ngạo, mặc dù nước mắt đầy mặt nhưng vẫn giữ cho người khác bóng lưng đẹp nhất, để cho người ta lưu luyến.

Tôn nghiêm.

Cung Âu ngồi trên ghế, đôi mắt đầy thâm thúy, anh nhớ tới bộ dáng cẩn thận trước kia của Thời Tiểu Niệm khi ở trước mặt anh.

Cô đang hạ thấp tôn nghiêm của mình để ở bên cạnh anh sao

Cung Âu liếc mắt nhìn lọ thuốc, lại cúi đầu nhìn văn kiện, khóe môi nhếch lên vòng cung cực kì tà khí.

  ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.