Mona khều khều mái tóc vàng: “Em tìm ròng rã bốn năm tìm thuốc trị liệu cho anh, năm đó tinh thần của anh hỗn loạn xuất hiện ảo giác, hiện tại anh giống như thay da đổi thịt, có phải anh nên cảm ơn em hay không?”
Nghe vậy, Cung Âu nắm chặt bình thuốc trong tay, đôi mắt thầm trầm nhìn cô ta: “Cô muốn tôi cảm ơn tôi như thế nào?”
Ánh mắt của anh làm cho người ta không tìm ra một chút cảm xúc.
“Nói cho em biết khi nào mua cô phiếu của N.E có thể kiếm được nhiều lợi ích nhất?” Mona hỏi.
“Vậy cô hỏi cũng như không bởi vì câu trả lời của tôi cũng chỉ là giả mà thôi.” Cung Âu dựa vào phía sau lạnh lùng nói.
Mona cảm khái: “Đúng là thương nhân ham lợi ích, ngay cả một chút lợi ích cho bác sĩ là em đây cũng không chịu chia.”
“Đối với người làm ăn mà nói ham lợi ích cũng không xem là xấu.” Cung Âu không cần nghĩ cũng nói xong, môi mỏng nhếch lên, như cười như không.
“Nhưng lúc trước anh chỉ biết đặt mấy chữ sáng tạo khoa học kĩ thuật trên miệng.” Thậm chí anh từng làm cả người máy giá bình dân nữa.
“Dù là cái gì thic cũng chỉ có lợi ích hóa mới có thể phát huy giá trị lớn nhất của nó.” Cung Âu đáp trả.
“Nói nghe thật hay.” Mona nhìn gương mặt anh, cảm thấy hơi giật mình, mê mang nhìn anh, cô ta từ trên ghế đứng lên, vòng qua bàn làm việc đi về phía anh, ngón tay quẹt qua mép đường, đôi mắt ái muội nhìn Cung Âu: “Một khi đã như vậy em không cần thù lao rồi.”
“Vậy cô muốn gì?” Cung Âu hỏi.
Mona một vòng, trực tiếp nhào vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, gương mặt xinh đẹp dán gần anh, hàng mi dài xẹt qua mặt anh: “Em sắp kết hôn rồi, sau đó sẽ phải rời đi. Anh có biết em thầm mến anh thật lâu, tối mai em sẽ ở khách sạn Hoa Thiên thuê phòng.”
Cung Âu không đẩy cô ta ra, tùy ý để cô ta ngồi trên chân mình, đôi môi nở nụ cười, đôi mắt đen càng thêm câu hồn đoạt phách: “Cô muốn tôi lấy thân báo đáp sao?”
“Em phải gánh trách nhiệm của gia tộc trên người, năm đó vì anh bị hoang tưởng mà u mê một thời gian,em sẽ không tiếp tục như vậy nữa.” Mona đương nhiên biết mình muốn gì, cô ta ngẩng đầu, cơ hồ dán lên mặt anh: “Em chỉ muốn tình một đêm.”
“Cô dựa vào đâu cảm thấy tôi sẽ cho cô?”
“Nói như thế nào thì cũng là em trị bệnh cho anh, là em đưa con người thật của anh ra ngoài.” Mona đưa tay cầm lấy cà vạt của anh, đôi chân ma sát trên người anh: “Nếu anh không ngõ bỏ tiền tài lợi ích vậy thì có thể bỏ được cái khác đúng không?”
“Ồ.”
Cung Âu cười khẽ, nhìn cô ta: “Chưa từng thấy cô khan hiếm đàn ông như vậy.”
“…” Sắc mặt Mona nhất thời khó coi, càng cố gắng nắm lấy cà vạt của anh: “Vậy anh có tới hay không? Lúc anh muốn em giúp anh chữa bệnh em đã từng nói em muốn trả thù, anh không thể như vậy chứ?”
Cung Âu cúi đầu nhìn cô ta, lạnh như vậy mà Mona còn ăn mặc gợi cảm như cũ, gắng gượng làm người ta choáng váng.
“Để lại số phòng.” Âm thanh của Cung Âu gợi cảm trí mạng, Mona nghe xong cả người mềm đi, nghe được anh đồng ý, cô ta đắc ý nhíu mày, ngón tay vuốt vuốt cà vạt của anh: “Tôi đã nói người đàn ông bình thường sao có thể toàn tâm toàn ý, làm gì có con mèo con nào không thích trộm tinh?”
“Ầm.”
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Thư kí Anna ôm tài liều từ bên ngoài đi vào, sắc mặt không tốt: “Tổng giám đốc.”
“Ngay cả việc gõ cửa cũng không biết sao?” giọng nói Cung Âu lạnh lùng.
Mona ngồi trên đùi Cung Âu không hề động, Cung Âu cũng không đẩy cô ta ra.
“Tổng giám đốc, tôi có việc cần phải báo cáo.” Anna đảo mắt đi tới, đến trước mặt bọn họ thì dừng lại, cúi đầu, ánh mắt không nhịn được nhìn Mona đang ngồi trên đùi Cung Âu: “Tổng giám đốc, cuộc họp đã qua nửa tiếng rồi.”
“Để bọn họ chờ 5 phút nữa đi.” Cung Âu lạnh lùng đáp.
Vâng.
Mona ôm tài liệu trả lời nhưng vẫn không rời đi.
Cung Âu lạnh lùng nhìn cô ấy.
Anna ôm chặt tài liệu, một tay túm tóc, đôi mắt không thèm chớp nhìn Mona, Mona ngồi trên đùi Cung Âu cười cười, đôi môi diễm lệ mở ra: “Xem ra thư kí của anh hình như đang kìm nén.”
“Tổng giám đốc!”&Anna tiến về phía trước hít một hơi thật sâu, hét lớn.
“Cô muốn nói gì?” Cung Âu hỏi lại.
“Tuy một thư kí không nên nói mấy lời này, nhưng tôi vẫn phải nói.” “Tịch tiểu thư thật sự rất yêu ngài, cô ấy thường sẽ tới nơi này một chút liền ngẩn ngơ cả ngày, cơm cũng không ăn nước cũng không uống. Có một năm có người ở trên núi gặp qua Tổng giám đốc, cô ấy một mình chạy tới ngọn núi ở hai ngày, năm đó rất lạnh, lúc trở về cô ấy bệnh nặng một thời gian, phòng vẽ tranh cũng phải đóng cửa một thời gian.”
Phù. Nói ra thật thoải mái.
“Ha ha.” Mona cười vui vẻ, nắm lấy cà vạt của Cung Âu: “Nhìn mà xem, những người bên cạnh anh đều nằm vùng cho Thời Tiểu Niệm đấy.”