Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 979: Chương 979: Chương 509: Trước kia anh cũng không làm gì được Thời Tiểu Niệm 1




Nhómdịch:ThấtLiênHoa

“Anh đã vạch sẵn tương lai của chúng ta, em đừng gây chuyện nữa được không?” Cung Âu dựa vào cô: “Đừng lộn lộn, anh còn phải đi.”&“Em còn có thể lộn xộn sao?”

Thời Tiểu Niệm hỏi, từ lúc anh trở lại, không phải anh vẫn luôn khư khư cố chấp sao?

Cô dựa vào đâu có hể nháo anh cơ chứ?

“Hôm nay em đã quấy rầy anh, vốn lúc đó anh đang họp nhưng là em uy hiếp anh.” Cung Âu mở miệng đáp: “Anh chỉ có thể ở cạnh em.”

Một người đàn ông vì một người phụ nữ quấy rầy công việc của mình mà vẫn không để ý mà chịu đựng.

Anh xem cô là đứa bé vô lý khóc lóc sao?

Trước kia đều là anh từng giây từng phút muốn gặp cô, nhìn cô mà hiện tại cô lại phải nhờ loại thủ đoạn này mới có thể để anh ở lại hay sao?

Thời Tiểu Niệm đẩy anh ta, anh không chú ý đa bị cô đẩy ra: “Cung Âu, hiện tại em rất loạn, em muốn yên lặng một chút.”

“Được.” Cung Âu không có ý kiến gì, đưa tay chỉnh lại quần áo trên người mình, cúi đầu nhìn thời gian: “Em về phòng triển lãm tranh đi bình tĩnh một chút, muộn một chút anh tới tìm em.”

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói gì, tiến lên kéo cửa đi ra ngoài, áo lông trên người hơi xộc xệch.

“Tiểu niệm.” Cung Âu gọi cô.

Thời Tiểu Niệm dừng chân, lại quay đầu nhìn anh, hết sức trấn định, bình tĩnh.

“Em vẫn khỏe chứ?” Cung Âu hỏi, giọng nói có một chút lo lắng, đôi mắt thâm sâu nhìn gương mặt tái xanh của cô.

Sau khi Cung Âu trở về đây là lần đầu tiên cô nghe được sự quan tâm trong lời nói của anh.

“Em không biết.” Cô thành thật nói.

Cung Âu đi về phía cô, kéo tay cô đi về thang máy, anh nhấn nút, nhìn cô: “Không nên suy nghĩ linh tinh, trở về nghỉ ngơi cho tốt, giúp anh trấn anh cảm xúc tiểu Qùy một chút.”

  “……”

Thời Tiểu Niệm im lặng.

Cửa thang máy mở ra, Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu nhẹ nhàng đẩy cô vào thang máy, anh đứng ngoài cửa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại.

Thời Tiểu Niệm đứng bên trong, đôi mắt đỏ lên nhìn Cung Âu, nhìn cửa thang máy từng chút che đi tầm mắt của cô.

Giây phút cửa đóng lại, Thời Tiểu Niệm cũng không biết mình đang nghĩ gì mà lại đưa tay nhấn xuống nút mở cửa.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Cô đưa mắt nhìn thấy bóng lưng của Cung Âu, anh bước đi không một chút chần chờ, từng bước từng bước hết sức trầm ổn.

Anh đang đi tới phòng Tổng giám đốc.

Nơi đó Mona đang chờ.

  “……”

Thời Tiểu Niệm im lặng đứng trong thang máy nhìn ra, không phải đang họp sao? Sao lại đi tới chỗ đó.

Cô không đuổi theo uy hiếp Cung Âu lần nữa mà lựa chọn đóng thang máy, nhấn tầng 1, cô dựa vào vách thang máy lạnh băng, thang máy màu bạc chiếu ngược bóng dáng của cô, nhìn thấy đôi mắt cô đỏ lên.

Là như vậy.

Giống như bốn năm trước lúc cha mẹ qua đời, đau, đau nát tâm can.

Đau đến mức hận không thể giết chết bản thân, nhưng cô không thể nào rơi một giọt nước mắt.

“Tịch tiểu thư, chúc mừng cô, rốt cuộc Tổng giám đốc cũng đã trở lại.”

“Tổng giám đốc thật tốt, vừa về liền tăng lương cho chúng ta.”

“Hai người khi nào kết hôn Lúc kết hôn Tổng giám đốc có phát lì xì không đây?”

“Tịch tiểu thư, rốt cuộc cô cũng chờ được đến lúc mây mờ trăng tỏ, tôi thật sự vui vẻ thay cho cô.”

Thời Tiểu Niệm không biết mình làm sao có thể chống đỡ rời khỏi N.E.

Cô đau, rất đau, nhưng đau chỗ nào thì cô không biết.

Cô đứng trước tòa nhà, cả người nghiêng sang bên cạnh chống lấy bức tường ngồi xổm xuống, đôi môi run run, ánh mắt ngày càng đỏ, nhưng không hề có một giọt nước mắt.

Có lẽ nước mắt rơi xuống còn có thể dễ chịu một chút.

Nhưng cô khóc không được.

Đành phải chịu đựng.

Không được, hôm nay là giao thừa, cô như vậy sao có thể cùng hai đứa bé trải qua năm mới vui vẻ đây?

Thời Tiểu Niệm lắc đầu, đứng dậy rời đi, cô không tới hành lang vẽ tranh mà đi dọc theo con đường, càng đi càng xa.

  ……

N.E, văn phòng Tổng giám đốc, phòng làm việc rộng rãi, ánh mắt trời chiếu vào cửa sổ, giống như có một bàn tay mềm mại rải xuống những tia nắng ấm áp trong không khí.

Cung Âu đẩy cửa đi vào.

Mona ngồi trên ghế, hai chân gác lên, đôi môi đỏ nhếch lên, tâm tình rất tốt, mái tóc vàng làm nổi bật thêm vẻ đẹp quyến rũ của cô ta.

“Lâu như vậy sao?” Mona hỏi, nhìn gương mặt anh tuấn của Cung Âu, nụ cười trêu cợt: “Trước kia anh không làm được gì Tịch tiểu Niệm, hiện tại anh vẫn không làm được gì cô ta sao?”

Đôi mắt đen Cung Âu lãnh đạm lườm cô ta một cái: “Cô rất muốn xem kịch vui sao?”

“Em thấy vậy không phải sao?” Mona cười đắc ý, mở túi ra để hai chai thuốc để lên bàn làm việc, đá lông mày với anh: “Đây là thuốc mới, một ngày hai viên, anh đã mất tích 4 năm, vừa mới bắt đầu tiếp xúc với mọi người trong xã hội, tuy anh làm rất tốt nhưng còn phải khắc chế một chút.”

Cung Âu ngồi trước bàn làm việc, đưa tay cầm lấy bình thuốc, đưa mắt liếc qua cái lọ, ánh mắt lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.