Cung Âu xoay mắt qua, nhìn chằm chằm vào mái tóc đen của cô: “Tiểu Niệm, em đừng có vô lý như vậy!”
“Là em vô lý như vậy đó, bây giờ anh muốn đi gặp Mona, em lập tức dọn hành lý quay về Ý, cũng không trở lại nữa!” Thời Tiểu Niệm đứng tại chỗ nói: “Em nói được thì làm được!”
Không phải anh đã nói sao, cô không nên nơm nớp lo sợ, hạ thấp tự tôn của mình.
Annie và hai vị thư ký cầm cây lau nhà đi qua lau hết mọi thứ, nghe được lời này thì trợn tròn mắt, ngơ ngác mà đứng ở đó.
Ầm!
Tổng giám đốc và vị hôn thê của tổng giám đốc cãi nhau.
Cung Âu lạnh lùng mà liếc mắt nhìn về phía bọn họ, ba vị thư ký bị dọa sợ thiếu chút nữa mà té ngã.
Trong không khí vẫn còn lưu lại mùi nước hoa.
Bầu không khí căng thẳng rất lâu.
Cung Âu bình tĩnh mà đi về phía Thời Tiểu Niệm, nắm lấy tay của cô kéo vào phòng họp, dùng sức mà đẩy cửa ra, ánh mắt u ám nhìn về phía cô, vẫn ghen tuông? Cô muốn ở công ty mà gây gổ với anh, làm chuyện cười cho những nhân viên kia?
Thời Tiểu Niệm dùng sức hất tay anh ra, nỗi buồn bị dồn nén vài ngày cũng bộc phát ra.
“Là em đang ghen đó, được không, rốt cuộc anh và Mona có mối quan hệ gì? Cô ta đụng ngã Cung Quỳ, anh mặc kệ, bây giờ anh vẫn còn ở trước mặt em mà ở chung một phòng với cô ta? Anh có xem em là vị hôn thê của anh không?”
Thời Tiểu Niệm đem vấn đề nghi ngờ trong lòng mình ra hỏi.
“Bốn năm anh đều ở bên cạnh cô ta, nếu muốn phát sinh chuyện gì với cô ta, anh còn chờ đến bây giờ sao? Anh còn quay về tìm em sao?” Cung Âu lạnh lùng mà hỏi ngược lại.
“...”
Thời Tiểu Niệm không thể phản bác lại.
Phải, nếu bọn họ xảy ra chuyện gì, bốn năm cũng đã sớm xảy ra rồi.
Thấy cô im lặng, giọng nói của Cung Âu dịu lại: “Được rồi, Tịch Tiểu Niệm, về nhà, tối nay chúng ta cùng đón giao thừa!”
Giọng của anh giống như đang dỗ một đứa trẻ gây sự vô cớ.
“Anh đưa em ra thang máy!”
Lập tức Cung Âu muốn đưa cô đi khỏi, Thời Tiểu Niệm đẩy tay anh ra, hai mắt nhìn về phía anh, giọng có chút khàn khàn: “Để em nói hết điều phải nói đã, nếu không, em sợ em không còn dũng khí để nói lần nữa!”
Không biết bắt đầu từ khi nào, đối với anh, cô càng ngày càng khó có thể trút ra nỗi ưu tư của mình.
“Em muốn nói gì?”
Cung Âu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, anh vẫn còn hai cuộc họp, anh không muốn lại lỡ mất thời gian đã hẹn với cô.
“Vì sao 4 năm nay cũng không cho em một tin nào?” Thời Tiểu Niệm nhìn anh hỏi: “Em vẫn luôn tìm anh, bọn họ nói anh đã bị giết, anh có thể nói với em không, như vậy thì em mới có thể ở lại bên cạnh anh!”
Nghe vậy, ánh mắt của Cung Âu lại hiện lên sự không vui: “Em có ý gì, Tịch Tiểu Niệm, em muốn nói cái gì? Em đang nghi ngờ điều gì?”
Thời Tiểu Niệm phát hiện, bất kể là anh còn bệnh hay khỏi bệnh, suy nghĩ của cô và anh đều không cùng tần số.
“Em chỉ muốn ở bên cạnh anh mà thôi!”
Cô nói.
“Bốn năm nay anh vẫn chỉ chữa bệnh, anh chưa từng lên giường với Mona, trước giờ chưa từng có! Anh cũng chưa từng gặp cô ta!” Cung Âu có chút tức giận mà nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giọng trầm xuống: “Em là người phụ nữ duy nhất của anh, trước kia, sau này vẫn như vậy!”
“Em không có ý đó!”
“Vậy ý của em là gì? Chúng ta cách xa 4 năm, em lại nói với anh một câu, nếu anh đi gặp người con gái khác, em sẽ đoạn tuyệt với anh, em sắp xếp hành lý rời khỏi!” Cung Âu trách cô: “Một người phụ nữa thì mãi mãi đừng nên dùng thủ đoạn thấp kém như vậy để uy hiếp người đàn ông!”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác mà nhìn anh, trước giờ cô chưa từng nghe Cung Âu nói ra những lời như vậy.
Dường như anh là Cung Âu, cũng dường như không phải nữa!
Cung Âu nhìn cô tiếp tục nói: “Chính là em không tin tưởng anh, tình cảm của anh đối với em, em cũng nên tin tưởng, cả thế giới đều biết em khổ cực chờ anh 4 năm, hoang phí khoảng thanh xuân đẹp nhất của em, anh không dám phụ em!”
Thời Tiểu Niệm cảm thấy lòng mình như bị khoét đi một lỗ, để lộ ra ngoài gió lạnh.
Cô ngơ ngác nhìn anh, cả người lùi từng bước về phía sau.
“Tịch Tiểu Niệm!”
Anh đưa tay kéo cô.
Thời Tiểu Niệm lập tức hất tay của anh ra, không để bàn tay nóng của anh chạm vào.
“Em muốn làm gì?”
Cung Âu nhíu mày,
“Cung Âu, có lời em vẫn không dám hỏi.”
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, hốc mắt đỏ ửng, nhưng không hề có nước mắt rơi xuống: “Anh còn yêu em không?”
Thời Tiểu Niệm cười khổ, môi mím lại: “Trước kia Mona đã từng nói, em có thể là tình cảm anh gửi gắm, có thể căn bản là anh không yêu em!”
Cung Âu nghe không nổi nữa, bước nhanh về phía cô, đẩy cô đè lên tường, cúi đầu hôn xuống đôi môi run rẩy của cô, chiếc lưỡi nóng bỏng phủ lên môi cô, lồng ngực đè lên người cô, cướp đi tất cả hơi thở của cô.
Nụ hôn này, vô cùng mạnh bạo.
Thời Tiểu Niệm đưa tay muốn đẩy anh ra lại bị anh ôm chặt lấy, cô càng chống cự, Cung Âu hôn càng sâu, đưa tay muốn xé quần áo của cô.
“Đừng!”
Thời Tiểu Niệm hét lên.
Động tác của Cung Âu đông cúng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt thâm sâu như muốn chiếm đoạt tất cả của cô, trán của anh dán chặt vào cô, hô hấp có chút nặng nề.
“Đừng nói những lời này với anh, càng đừng nên uy hiếp anh!” Cung Âu dán chặt vào cô, giọng khàn khàn: “Anh quay về tìm em, chính là muốn sống với em cả đời, anh vẫn còn nhớ rõ bộ dáng run rẫy của em mỗi khi nằm trong ngực anh, điều này đối với anh mà nói chính là yêu!”
“...”
Thời Tiểu Niệm bị anh áp chặt vào giữa bức tường và lồng ngực của anh, cả người run rẩy, hô hấp không đều.