Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“Annie, đem đoạn băng giám sát đến đây, xem thử xem cuối cùng là ai không có dạy dỗ!”
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn về vị trí của camera.
Vẻ mặt của Mona biến sắc, lúc này cửa phòng họp bị đẩy ra, vài bị cấp cao họp xong thì ôm tài liệu đi từ bên trong ra, vừa ra đến cửa thì nhìn thấy cảnh này đều ngẩn người mà đứng đó.
“Sao vậy?”
Cung Âu từ phía sau bọn họ đi ra, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn lướt qua.
Nhìn thấy Cung Âu, lòng của Thời Tiểu Niệm chợt lạnh xuống.
Hóa ra anh họp ngay trong đó.
Cửa này có cách âm, Cung Quỳ ở bên ngoài khóc to đến như thế, anh lại không hề ra xem thử thế nào.
“Cung Âu!” nhìn thấy Cung Âu, Mona mỉm cười, vô cùng quyến rũ, môi đỏ cong lên, cả người rất tự nhiên mà dựa sát vào Cung Âu: “Em đến thăm anh!”
Vẻ mặt của Cung Âu hờ hững.
Mọi người xung quanh nghe vậy cũng nhanh chóng nhìn về phía Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu và Mona, không nói gì, chờ xem Cung Âu sẽ làm gì.
Tầm mắt Cung Âu nhìn về của Thời Tiểu Niệm, ánh mắt tối xuống, không nói gì.
Trước cửa phòng họp đột nhiên im lặng đến mức kỳ lạ, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít không kiềm lại được của Cung Quỳ.
Cung Âu cúi mắt nhìn về phía mảnh kiếng bị vỡ dưới sàn, nhíu mày: “Người đâu rồi, quét thứ rác rưởi này đi, việc này cũng cần tôi phải phân phó sao?”
“Dạ, tổng giám đốc!”
Annie chờ đợi, thư ký lập tức chạy đến.
Nghe lời này, Cung Quỳ quên mất việc khóc, ngơ ngác mà nhìn Cung Âu, nước mắt dừng trên gương mặt.
Cung Diệu đứng ở đó, gương mặt nhỏ càng lạnh lùng.
Mona mỉm cười.
“Cung Âu, hoa này là Tiểu Quỳ tự mình hái đến tặng cho anh!” Thời Tiểu Niệm nói, đối mặt với Cung Âu từ sau khi quay về, đây là lần đầu tiên cô lạnh lùng như vậy: “Tiểu Quỳ vẫn luôn chờ anh, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không gặp con bé!”
“...”
Ánh mắt của Cung Âu nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, sắc mặt trầm xuống.
Nhìn thấy bầu không khí này không được đúng lắm, mọi người xung quanh rối rít rời đi.
Cung Âu đi về phía Thời Tiểu Niệm, đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào cô: “Không phải anh đã từng nói, lúc anh làm việc đừng tới tìm anh!”
Giọng nói của Cung Âu rõ ràng lộ ra sự chất vấn.
Hôm nay anh đã có thể phân rõ được công và tư.
“Vậy anh nói cho em biết, khi nào thì thích hợp để Tiểu Quỳ tặng hoa cho anh?” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà hỏi ngược lại, hôm đó Tiểu Quỳ chờ đến mức vô cùng mệt mỏi mới đi ngủ, kết quả anh cũng không xuất hiện.
Cô biết anh bận, nhưng có bận hơn nữa, thời gian để nhận tấm lòng của con gái cũng không có sao?
“...”
Mona đứng dựa vào tường, yên lặng mà nhìn bọn họ, môi đỏ lộ ra nụ cười, ánh mắt thích thú mà xem kịch hay.
Cung Âu chăm chú nhìn Thời Tiểu Niệm, ánh mắt lộ ra sự không vui, nhưng cũng không nổi giận, chỉ nói: “Bọn em về trước đi, tối anh sẽ tìm mẹ con em!”
Tính khí của anh được khống chế vô cùng tốt.
Phong Đức từ bên kia đi qua, nhìn thấy cảnh này thì sững sờ, Thời Tiểu Niệm nhìn Phong Đức, kéo hai đứa bé: “Cha nuôi, làm phiền đưa hai đứa bé về phòng triển lãm giúp con!”
“Được, Tịch tiểu thư!”
Phong Đức không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trả lời lại, dắt Cung Diệu và Cung Quỳ rời khỏi.
Cung Quỳ ngây ngốc mà nhìn về phía Cung Âu, được Phong Đức dẫn đi.
Cung Diệu không nói một lời mà theo Phong Đức rời khỏi, đi được một đoạn, Cung Diệu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng mà nhìn về bóng lưng của Cung Âu, môi hồng bé nhỏ mím chặt.
Mona vẫn ung dung mà nhìn bọn họ.
Giống như không thể nào ầm ĩ lớn hơn nữa!
“Cung Âu, em đi vào văn phòng chờ anh!” Mona đi về phía trước nói, cả người cố ý dán vào cánh tay của Cung Âu, một mùi hương nồng nặc thổi qua.
Trước phòng họp chỉ còn Cung Âu và Thời Tiểu Niệm.
“Em về trước đi, có nghe thấy không?”
Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt u ám.
Thời Tiểu Niệm đứng trước mặt anh, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay tràn đầy sự lạnh lùng: “Nếu em là anh, bây giờ sẽ nhặt hoa lên và xin lỗi Tiểu Quỳ, mà không đi gặp người phụ nữ kia!”
Cô có thể khoan dung cho bất kỳ sự thay đổi nào của Cung Âu.
Nhưng cũng có ranh giới cuối cùng, cô không có cách nào mà thờ ơ ngồi nhìn.
“Anh có chút chuyện muốn nói với Mona, tối nay anh sẽ đi tìm bọn em!” Cung Âu hờ hững nói, không hề thay đổi, từ bên người cô rời khỏi, đi về phía trước.
Anh đi qua người cô.
Lòng của Thời Tiểu Niệm càng ngày càng trầm xuống.
Cô không ngờ anh lại lựa chọn như vậy, không để ý đến con gái, không để ý đến cô, mà đi gặp người phụ nữ Mona kia.
Thời Tiểu Niệm nhắm mắt, lạnh lùng nói: “Hôm nay anh muốn đi gặp Mona, thì chúng ta chia tay đi!”
Lúc này, cô không biết phải dùng cách nào để giữ Cung Âu lại.
Thậm chí, cô không biết cách này có hiệu quả hay không.
Dứt lời, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau cô cũng biến mất.
Anh dừng bước.
Vẫn còn tốt, anh vẫn còn lo lắng cho cô.