Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 976: Chương 976: Chương 507. Tiểu Quỳ tiểu thư đã đi tìm thiếu gia! 2




Cung Quỳ chép chép miệng vô cùng tức giận, đột nhiên, cô nghĩ đến điều gì đó, con người nhanh như chớp mà đảo qua, Thời Tiểu Niệm đang bận rộn tháo tranh, Cung Diệu đang luyện viết chữ bằng bút lông, không ai chú ý đến cô.

Cung Quỳ ôm chậu thủy tinh đi lên.

Ừ, phải ôm đi.

Cô cẩn thận mà bò xuống ghế, cánh tay dùng sức ôm cái chậu bò xuống.

Thật mệt!

Cung Quỳ cắn răng, dùng sức mà rón ra rón rén ôm chậu thủy tinh đi ra ngoài, mẹ không để cho cô đi quấy rậy cha làm việc, cô chỉ đì ngắm nhìn một chút thôi, đem hoa tặng cho cha là được rồi.

Chỉ nhìn chút thôi!

Cung Quỳ khom lưng như một con tôm mà đi khỏi phòng triển lãm, bị bảo vệ phía bên ngoài chặn lại: ‘Tiểu Quỳ tiểu thư, cô đi đâu?”

“Xuỵt! Đừng để cho người khác nghe thấy!” Cung Quỳ ôm chậu thủy tinh, nói khẽ: “Đưa con đi tìm Dad, nếu không con sẽ nói bà nội sa thải chú!”

“Tiểu Quỳ tiểu thư!”

Trên mặt của vệ sĩ viết một chữ buồn rầu thật lớn.

“Đi mà, con ôm mệt quá à!” Cung Quỳ mở to mắt nhìn, đầy buồn bã mà nhìn anh ta: “Con đem hoa tặng cho Dad, con sẽ về ngay!”

“Tặng xong về ngay?”

Vệ sĩ do dự.

“Đúng vậy, đừng để Mom nghe thấy, đi mà đi mà!” Cung Quỳ tinh nghịch mà nói, ôm chậu nhỏ đi ra đường lớn.

Vệ sĩ bị dọa sợ, vội vàng đuổi theo cô.

Đi vào tòa cao ốc N.E, phòng triển lãm và tòa nhà N.E chỉ cách một con đường, mọi người đều biết hai đứa con sinh đôi của tổng giám đốc ở tòa nhà đối diện, nhìn thấy Cung Quỳ đi vào, tiếp tân dĩ nhiên là cho vào.

“Cảm ơn cô xinh đẹp!”

Cung Quỳ ngọt ngào mà nói lời cảm ơn, ôm chậu nhỏ đi vào trong, vệ sĩ muốn cầm chậu hoa thay cô, cô cũng không chịu.

Muốn nhìn thấy cha.

Cha nhất định sẽ thích hoa của cô.

Thời Tiểu Niệm đứng trong cửa tiệm dọn tranh của mình, bức tranh rơi xuống, góc tranh bị lõm vào, cô vội vàng nhảy xuống ghế nhặt tranh lên.

“Không sao chứ?”

Giọng nói non nớt lạnh như băng truyền đến.

Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Diệu đang ngồi ở đó, tay cầm bút lông nhìn về phía cô.

Quan tâm đến cô sao?

“Không sao!” Thời Tiểu Niệm mỉm cười, cầm tranh lên, ánh mắt liếc qua chiếc bàn, phát hiện trên bàn ít đi một chiếc chậu: “Holy! Con nhìn thấy Tiểu Quỳ đâu không?”

Cung Diệu lắc đầu.

“Tiểu Quỳ?”

Thời Tiểu Niệm vội vàng đặt tranh xuống, đi vào phía trong, không có trong phòng, cô lập tức lo lắng, vọt ra bên ngoài, nhìn về phía vệ sĩ canh gác: “Có nhìn thấy Tiểu Quỳ không?”

“Tiểu Quỳ tiểu thư đã đi tìm thiếu gia rồi!”

Vệ sĩ trả lời đúng sự thật.

“Sao?”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, Cung Âu đã từng nói với cô, lúc anh làm việc không cần tìm anh ấy, sẽ quấy rầy đến công việc của anh.

Thời Tiểu Niệm chạy về phía ngoài, Cung Diệu cũng đuổi theo phía sau cô: “Con đi với mẹ!”

“Được!”

Thời Tiểu Niệm nắm tay của Cung Diệu băng qua đường chạy về phía tòa nhà N.E, tiếp tân dĩ nhiên không dám ngăn cản cô.

Nhấn nút thang máy, Thời Tiểu Niệm và Cung Diệu đi vào trong thang máy, trong ánh mắt có sự lo âu, hi vọng có thể ngăn cản được Cung Quỳ.

Bây giờ Cung Âu đang cuồng công việc, không thích nhất chình là bị người khác quấy rầy đến công việc.

Sàn nhà ở giữa bọn họ là chậu thủy tinh bị bể nát, nước chảy đầy sàn, đầy mảnh kiếng, vài đóa hoa rơi trên mặt đất.

“Đừng khóc nữa, có được không? Sao mày chỉ biết khóc vậy hả?”

Mona đau đầu mà nhìn Cung Quỳ.

Mona.

Lòng của Thời Tiểu Niệm trầm xuống, cất lớn giọng: “Tiểu Quỳ!”

“Mom!” nhìn thấy Thời Tiểu Niệm, Cung Quỳ đang khóc lập tức chạy về phía cô, nắm chặt tay cô mà nói: “Huhu, cô ta làm vỡ hoa của con, hoa của con hư hết rồi, cha cũng sẽ không cần nữa, huhuhu...”

“Thật là nhàm chán!”

Gương mặt của Mona đầy buồn bực.

“Sao cô lại ở đây?” Thời Tiểu Niệm vừa kéo Cung Quỳ ra phía sau mình, hai mắt nhìn chằm chằm vào Mona mà hỏi.

“Đương nhiên là đến thăm Cung Âu, xem thử anh ấy có thích ứng được với xã hội này không?” Mona nói, ánh mắt nhìn vào Cung Quỳ: “Đây là con gái của cô? Cô dạy cho tốt một chút, thân là con gái thì phải tao nhã một chút, chứ không phãi là đấu đá lung tung, té ngã còn vu cáo cho người khác!”

“Thân là người lớn, có lúc cũng cần hiểu là phải xin lỗi!”

Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà nói.

“Em gái của tôi cũng không vu cáo cho người khác!” Cung Diệu đứng đó, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Mona: “Xin cô nói xin lỗi, đây là phép lịch sự căn bản nhất!”

Mona nhìn về phía Cung Diệu, kinh ngạc vài giây.

Bộ dạng giống như Cung Âu.

“Là cô ta cố ý đụng vào con, cô ta là người xấu!” Cung Quỳ khóc chỉ tay về phía Mona la to: “Dì xấu xa, dì xấu xa, huhu!”

“Một đứa nhỏ không được dạy dỗ!”

Mona khinh thường mà hừ lạnh.

Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm nhuộm màu tức giận, xung quanh có vài người thư ký nghe tin mà chạy đến, lo sợ mà nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.