Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Thời Tiểu Niệm cười khổ: “Em như thế này có phải rất không có tiền đồ không?”
Trước kia khi anh ấy bệnh, cô cẩn thận từng li từng tí; bây giờ anh hết bệnh, cô vẫn cẩn thận từng li từng tí.
“Không nghiêm trọng đến thế! Chỉ là em đặt sự tự tôn ở nơi quá thấp, như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức quyến rũ của em!” Cung Âu trầm giọng nói.
Xem nhẹ sự tự tôn.
Miệng của anh thật độc, độc đến mức nói trúng tim đen.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, sau khi uống một ngụm sữa thì nói: “Bây giờ anh cũng trở nên hiểu rõ phụ nữ rồi?”
“Em đang nói bóng gió cái gì?” Cung Âu nhíu mày, ánh mắt sắt bén nhìn về phía cô: “Yên tâm, anh chỉ có một người phụ nữ là em, người mà cả đời của Cung Âu anh cần, cũng chỉ có em!”
“Em không có ý đó!”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, chẳng qua cô chỉ đón nhận câu nói đó như vậy, thật sự không có nghĩ nhiều như thế.
Bây giờ dường như suy nghĩ của Cung Âu cũng phức tạp hơn trước kia, tình cảm cũng trở nên cao hơn sao?
“Không có thì có. Anh ăn xong rồi, đi đến công ty, em đi cùng anh?” Cung Âu đứng dậy trước bàn ăn.
“Được!”
Cô cũng muốn đi phòng triển lãm.
Thời Tiểu Niệm gật đầu, gác đũa xuống, đứng dậy, thức ăn trên bàn gần như là chưa chạm tới.
Cảnh tượng này trước kia chưa từng có.
“Lịch trình hôm giao thừa của em cũng đã xếp đầy rồi, ban ngày cũng không có cách nào ở bên cạnh anh, chờ đến tối nhé, buổi tối em sẽ đón giao thừa cùng anh!” Thời Tiểu Niệm vừa đi ra ngoài vừa nói.
“Được, bọn anh chờ em!”
Thời Tiểu Niệm nói, ngoại trừ một câu chờ đợi cũng không biết còn có thể nói điều gì nữa.
Cũng không thể ghen tuông với công việc của anh.
“Chờ đến hết năm, thì đóng cửa phòng triển lãm tranh, họa sĩ muốn giữ nguyên một chút cảm giác thần bí!” giọng của Cung Âu tràn ngập mùi công việc, giống như thư ký đang sắp xếp công việc cho chính mình.
“Hết năm liền đóng cửa? Sao nhanh vậy, em thật sự rất thích triển lãm này!”
“Ở nhà làm thiếu phu nhân không tốt sao?”
“Có thể trễ một chút không?”
“Chờ khi N.E bước vào nề nếp, hôn lễ của chúng ta cũng có lịch trình rồi, anh cũng không có quá nhiều thời gian để chuẩn bị cho hôn lễ, khi đó có thể em phải vất vả hơn rất nhiều, đóng cửa triển lãm thì em có thời gian rồi!” giọng nói của Cung Âu cũng nhanh hơn trước.
“...”
Thời Tiểu Niệm im lặng đứng ở phía sau anh.
Bệnh của anh đã chữa khỏi, sự cố chấp được kiềm chế tốt hơn rất nhiều.
Cung Âu quay đầu đưa mắt nhìn cô, đưa tay đẩy cô đến bên tường, nhéo cằm cô: “Sao, không muốn kết hôn với anh? Không muốn có một gia đình với anh?”
Anh cách cô rất gần, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong mắt cô, có ảo giác như muốn bốc cháy.
Đối với ánh mắt của anh, hô hấp của Thời Tiểu Niệm đông cứng lại: “Muốn!”
Làm sao có thể không muốn chứ?
Cô đã chờ anh bao nhiêu năm rồi?
“Vậy thì đóng cửa triển lãm!” Cung Âu cúi đầu ngậm lấy môi của cô, nhẹ nhàng hôn lên: “Đợi sau khi chúng ta kết hôn, anh sẽ có lý do chính thức nghênh đón hai đứa nhỏ, chăm sóc cho em!”
Nghe vậy, ánh mắt của Thời Tiểu Niệm sáng lên: “Phía nhà họ Cung sẽ đồng ý?”
“Em chờ anh 4 năm, chờ đến tất cả thế giới đều biết, nếu như bọn họ vẫn không để cho anh cưới em, danh dự của anh cũng sẽ rơi xuống ngàn trượng!” Cung Âu dán vào môi cô nói: “Bây giờ bọn họ cũng sẽ không ngăn cản chúng ta chúng ta kết hôn nữa, mà chỉ cần anh đồng ý thừa kết nhà họ Cung, bọn họ cũng sẽ không có lí do không để cho chúng ta đón nhận hai đứa nhỏ!”
“Danh dự?”
Lời này sao nghe kỳ lạ quá!
“Thế nào?”
“Không có gì!” Thời Tiểu Niệm đẩy lồng ngực của anh: “Đi thôi, đi làm, em giúp anh thắt cà vạt!”
“Không cần, em chỉ biết mỗi một loại đơn giản đó, không phải anh cũng không biết, hôm nay anh phải đón tiếp khách nước ngoài, cần trang trọng một chút!” Cung Âu tùy tiện nói, giọng hờ hững, không hề có ý chê bai, chỉ nói một cách khách quan.
Cung Âu soi chiếc gương ở cạnh cửa, cũng không chú ý đến ánh mắt đang dần trầm xuống.
....
Thời Tiểu Niệm rất cố gắng mà nghĩ cách kéo gần mối quan hệ với Cung Âu, nhưng dường như Cung Âu cũng không cần.
Anh có kế hoạch đối với tương lai của bọn họ.
Anh phân chia rất rõ ràng, hai người bọn họ, anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, cô phụ trách chăm sóc tốt trong gia đình, làm một thiếu phu nhân sống trong nhung lụa.
Một cách làm rất rõ ràng, giống như một cặp vợ chồng, cũng giống như các cặp vợ chồng bình thường khác, nam đối ngoại, nữ đối nội.
Rất bình thường.
Bình thường đến nỗi không xảy ra một khuyết điểm nào.
Cung Âu và cô cứ không mặn không nhạt mà sống chung với nhau, Cung Âu đã trở nên bình thường rồi, mối quan hệ của bọn họ cũng trở nên bình thường, không cần quá sôi nổi, cũng không yêu đến mức sống chết.
Chớp mắt đã đến giao thừa, một ngày thời tiết rất trong lành.
Trước phòng triển lãm có treo một chiếc nút dây tết kiểu Trung Quốc thật to, tua rua bay theo gió, thông báo tìm người trước cửa kiếng bị bóc ra, được dán giấy dán hoa xiêu xiêu vẹo vẹo, là Cung Quỳ dán.
Thời Tiểu Niệm đứng trong cửa tiệm, mặc một bộ quần áo thật dày tháo những bức tranh trên tường xuống, bỏ vào trong hộp.
Triển lãm chuẩn bị đóng cửa.
Tất cả những bức tranh này cũng phải cất đi.
Cung Diệu đang ngồi giữa phòng triển lãm mà vẽ, trước mặt đặt một chiếc bàn thấp, cánh tay nhỏ nhắn đang cầm bút lông nghiêm túc mà vẽ chữ bằng bút lông, trên mặt không có biểu cảm gì, không quan tâm đến tất cả.
“Hoa của con lại hư rồi!”
Cung Quỳ quỳ xuống trước chiếc bàn, cánh tay nhỏ bé đang ôm một chậu thủy tinh, nhìn cánh hoa lay động bên trong, vẻ mặt đầy buồn rầu.
“Tiểu Quỳ, có cần chú giải thích cho con một vài phương pháp chăm sóc hoa không?”
Mr.Cung đi về phía Tiểu Quỳ, cúi đầu hỏi.
“Cảm ơn Mr.Cung, nhưng con muốn gặp Dad!”
Cung Quỳ ôm chậu thủy tinh mà thở dài.
Nếu không cho cô tặng hoa nữa thì hoa sẽ hư hết.