Anh hiểu rõ cô như vậy, nhưng vì cái gì mà cô cứ do dự không tiến lên chứ?
“Em xem, em vẫn chưa vui.”
Cung Âu nhíu mày, đưa tay kéo cô vào ngực, để cho cô dựa vào ngực mình, tay đè trên đầu cô, trầm thấp nói: “Có phải trách anh hai ngày nay không chăm sóc em thật tốt? Chờ thêm một lúc, chờ công việc N.E đi vào nề nếp, anh sẽ có thời gian ở bên cạnh chăm sóc em.”
“Ừ.”
Thời Tiểu Niệm ngoan thuận gật đầu, ôn nhu dựa vào người anh, ngước mắt nhìn phía chân trời, nơi đó đã không còn pháo hoa, chỉ còn lại bóng đêm, chấm nhỏ thưa thớt.
Đêm khuya.
Cung Âu trở lại phòng xử lí chuyện công việc, Thời Tiểu Niệm nhìn anh gõ bàn phím thật nhanh, đôi mắt đen kia lúc đối diện với màn hình máy tính trở nên sắc bén và chuyên chú không để cho cô quấy rầy.
Sau giờ làm việc, Cung Âu gần như dính giường liền ngủ.
Thời Tiểu Niệm nằm trong ngực anh xoay tới xoay lui, làm sao cũng không ngủ được.
Cô từ trên giường bò dậy, rời phòng, một mình đi rót ly nước rồi vào phòng khách, không có mở đèn, chỉ có ánh sáng từ ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào.
Thời Tiểu Niệm ngồi xuống sàn nhà trước cửa sổ sát đất, hai tay cầm lấy ly nước nóng để sưởi ấm, hai mắt ảm đạm vô thần.
Cho tới bây giờ, cô chưa từng nghĩ tới khi Cung Âu trở lại, tâm tình cô sẽ như vậy.
Là do cô quá tham lam sao?
Rõ ràng cô rất mong Cung Âu chịu chữa bệnh, anh thật sự đã chữa bệnh xong, đã trở lại bên cạnh cô, nhưng cô vẫn vô ý lần lượt tìm kiếm bóng dáng đã qua đi trên người anh.
Hai người rõ ràng ở chung một chỗ, nhưng thật giống như có bức tường rộng chắn ngang họ.
“…”
Thời Tiểu Niệm dựa vào cửa sổ sát đất, hai mắt nhìn bóng đen ngoài cửa sổ.
Hời hợt.
Chính là hời hợt, không biết tại sao, cô và Cung Âu tựa như đã cách nhau thật xa, bởi vì cô, hay vì anh?
Thời Tiểu Niệm không hiểu được.
Cô nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào cửa sổ sát đất, cô tự cảnh cáo mình, không cho phép suy nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cần nhớ, anh đã trở lại, anh còn sống.
Không có gì quan trọng hơn anh còn sống.
Tất cả mọi thứ đều có thể coi thường, chỉ cần anh còn sống, sống thật tốt.
Không sai, chính là vậy.
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, thanh âm trong TV truyền tới.
“Một thiên tài khoa học kĩ thuật đầy truyền kì, anh xuất thân từ quý tộc, tự lập kì tích thành tựu khoa học kĩ thuật, thoái hôn đế đính hôn với người mình yêu, hiện giờ lại chết đi sống lại, liên quan đến những chuyện Cung Âu trải qua trong bốn năm, không ai không hiếu kì, anh đến tột cùng đã đi đâu, đã làm gì? Tất cả chuyện này kí giả mong rằng có thể được giãi đáp trong buổi họp báo.”
Thanh âm tiêu chuẩn của phóng viên truyền tới.
Cung Âu từ trong phòng tắm bước ra, mắt đen liếc nhìn TV, chỉ thấy phóng viên đang nhìn ống kính nói: “Tôi tin là có rất nhiều người xem phái nữ càng mong đợi tình yêu của Cung Âu, tình yêu của anh giống như chuyện cổ tích hoàn mĩ, khiến cô gái cực khổ chờ bốn năm đến khi vương tử trở về, chắc hẳn hôn lễ của Cung Âu cũng sẽ là một hôn lễ cổ tích.”
“…”
Cung Âu lạnh lùng nhìn màn hình, cầm điều khiển tắt TV, nhìn lướt qua giường, xoay người đi ra ngoài.
Trên móc còn treo đồ của Thời Tiểu Niệm.
Anh tìm mấy gian phòng, cuối cùng vào phòng bếp, mùi thơm của thức ăn từ trong bay ra.
Hai tay Thời Tiểu Niệm mang bao tay cách nhiệt, bưng nồi chưng cá ra, vừa quay người liền thấy Cung Âu đứng ở cửa, cô mỉm cười: “Dậy rồi? Ăn điểm tâm thôi.”
Cung Âu đi tới, mắt đen trừng thức ăn phong phú trên bàn, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn: “Đây đều do em làm? Sau này không cần làm mấy chuyện lặt vặt này.”
“Em nghĩ anh sẽ thích đồ ăn em làm.”
Nụ cười của Thời Tiểu Niệm nhất thời cứng đờ, bưng cá lên bàn.
“Anh không nói anh không thích.” Cung Âu nhìn cô nói, ngồi xuống trước bàn ăn: “Trước kia, anh bắt em nấu ăn là do bệnh của anh, bây giờ anh đã chữa hết bệnh, sao có thể để vị hôn thê của mình xuống bếp, em cũng không phải là người giúp việc của anh.”
“Không liên quan mà, chăm sóc anh một ngày ba bữa, em cảm thấy rất vui.”
Thời Tiểu Niệm cởi bao tay ra, ngồi xuống đối diện anh.
Cung Âu ngước mắt trừng cô một cái: “Em chính là bị anh trước đây ngược quá mức, nấu ăn có gì vui.”
“À.”
Thời Tiểu Niệm cầm đũa bắt đầu dùng bữa, đôi mắt đánh giá Cung Âu, Cung Âu ưu nhã gắp đồ ăn bỏ vào miệng, cũng không có ý chê bai, đều nghiêm túc ăn, nhưng không quét sạch giống trước đây, thậm chí còn kêu cô ăn nhiều một chút.
Thật giống cô đổi người yêu vậy.
Thời Tiểu Niệm biết suy nghĩ của mình rất khó giải thích được.
“Hôm nay em sẽ làm gì?”
Cung Âu thuận miệng hỏi.
“Hôm nay? Dẫn hai đứa con tới triển lãm tranh, Tiểu Quỳ chưa từng thấy cuộc sống trong nước.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Ừ, được.”
Cung Âu lên tiếng đáp, không có ý kiến gì.
“Đúng rồi, cuồng công việc, bất kể thế nào, giao thừa không thể bận, nhất định phải cùng ăn tết với gia đình.” Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu nói.
“Em kêu anh là gì?”
Cung Âu ngước mắt, buông đũa xuống.
“…”
Thời Tiểu Niệm trầm mặc nhìn anh, cô nói sai sao?
Từ khi gặp lại anh, cô không biết anh mừng hay giận thế nào.
Cung Âu ngưng mắt nhìn bộ dạng thận trọng của cô, môi mỏng không khỏi nhếch lên: “Kêu lúc không có ai thì không sao, đi ra ngoài đừng kêu là được. Em không cần khẩn trương như vậy.”
“Em tưởng anh tức giận.”
“Anh không dễ tức giận như vậy, ngược lại là em, không cần cứ nơm nớp lo sợ.” Cung Âu nhìn cô cười: “Xem ra trước đây dọa em không nhẹ, yên tâm đi, Cung Âu đó sẽ không xuất hiện nữa.”