Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Thời Tiểu Niệm quay đầu, ngạc nhiên nhìn Cung Âu, Cung Âu xem văn kiện xong nhìn cô: “Không phải nói muốn xem pháo hoa sao?”
“Em tưởng anh không nghe được.” Anh bận rộn thế mà.
“Anh cũng không phải người điếc.”
Cung Âu thu dọn văn kiện, đẩy cửa ra xuống xe, đi tới bên cửa xe phía Thời Tiểu Niệm, mở cửa xe cho cô, một tay đặt trên nóc xe: “Xuống xe.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu, bước xuống xe.
Đây là một đoạn đường an tĩnh.
Cung Âu lẳng lặng bầu bạn bên cạnh cô, giày đạp trên đất phát ra tiếng vang trầm thấp.
Thời Tiểu Niệm ngửa đầu.
Trong bầu trời đêm, pháo hoa tạo thành hình dáng hoa mĩ, tràn đầy cảm giác vui mừng ăn tết.
Đây là lần đầu tiên Thời Tiểu Niệm cảm thấy mong đợi năm mới.
“Chúng ta tìm thời gian trở về lâu đài trang trí chút đi. Ăn tết thì phải có chút bầu không khí của ăn tết chứ.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Đáp lại cô là yên lặng.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu dừng bước, hai mắt đen nhìn chằm chằm cô, ánh mắt thâm trầm, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng không giận cũng không vui.
Thấy vậy, Thời Tiểu Niệm liền hỏi: “Anh không có thời gian sao?”
“N.E còn chưa đi vào quỹ đạo, có rất nhiều chuyện chờ anh xử lí. Nếu em muốn trang trí, để cho người giúp việc làm là được rồi.” Cung Âu trầm thấp nói.
Thời Tiểu Niệm ngước mắt chăm chú nhìn anh.
“Không thể chiều theo em, có phải không vui không?”
Cung Âu nhìn chằm chằm cô hỏi.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm chớp chớp, ngay sau đó hơi gượng gạo cười một tiếng: “Cung Âu, qua bốn năm, anh thay đổi rất nhiều.”
“Thay đổi chỗ nào?” Cung Âu cúi đầu nhìn cô.
“Thành thục, lí trí.”
Trước kia anh chưa bao giờ lí trí như vậy, thời điểm anh nhận phần thưởng, vì nhớ cô mà lập tức chạy về nhà, lúc đi họp, vì muốn cô mà kéo cô vào theo.
Trước kia anh không phân chuyện công và chuyện tư, không có quy tắc gì.
“Nghe giống như là lời khen.”
Cung Âu hài lòng nhếch môi.
“Còn có, anh có thể khống chế tâm tình mình, tối nay, lúc anh vào buổi triển lãm tranh, em rất sợ anh không cần kiêng nể gì mà đánh nghiên cứu sinh đó.” Thời Tiểu Niệm tận lực làm cho giọng nói mình nhẹ đi.
Nghe vậy, Cung Âu ngưng mắt nhìn cô: “Cậu ta mấy tuổi? Anh mấy tuổi? Tranh đoạt tình nhân với học sinh thật không có đầu óc.”
Thời Tiểu Niệm cười.
Cho nên, anh càng ngày càng lí trí, anh thật sự đã trở thành người bình thường, người trưởng thành thành thục.
Cô ngẩng đầu ngắm bầu trời, pháo hoa ngày càng thưa thớt.
“Nói xong thay đổi tốt rồi, vậy còn không tốt?”
Thanh âm Cung Âu trầm thấp vang lên bên tai cô.
Thời Tiểu Niệm cắn môi, thấp giọng nói: “Không có.”
“Nếu không có, em sẽ không có bộ dạng mặt đầy cô đơn như vậy.” Điểm này anh nhìn ra được: “Nói đi, không nên giấu trong lòng, anh đã không phải là Cung Âu của trước kia, sẽ không đập đồ bừa bãi nữa.”
Bây giờ suy nghĩ lại, trước kia, anh chính là quỷ ngây thơ có tính khí nóng nảy.
Thời Tiểu Niệm đứng đưa lưng về anh, không dám nhìn mặt anh: “Vậy em nói thật nha?”
“Nói.”
“Bây giờ anh quá lí trí, lí trí đến mức mất đi vài thứ.” Thời Tiểu Niệm thẳng thắn nói.
“Cái gì?”
Hai măt đen của Cung Âu càng sâu hơn.
“Tình người, đúng, chính là tình người.” Thời Tiểu Niệm chà xát hai tay lạnh cóng của mình: “Anh không nên đối với cha nuôi như vậy, anh mất tích bốn năm, ông vì anh bỏ ra bao nhiêu, ông lấy hết tiền vốn dưỡng lão của mình ra, bán đi tất cả sản nghiệp của mình để tìm anh.”
Có thể trong mắt Cung Âu, Phong Đức chỉ là một quản gia, là một người giúp việc.
Phong Đức nhất định sẽ cảm thấy lòng mình nguội lạnh đi.
“Là do em quá đa sầu đa cảm.”
Cung Âu nói, giọng nói trầm thấp lãnh đạm.
“Em đa cảm?”
Thời Tiểu Niệm xoay đầu nhìn anh, hơi ngạc nhiên.
“Không thể chối việc Phong Đức bỏ ra rất nhiều trong bốn năm qua, trong tình cảm em gọi một tiếng cha nuôi không có gì, nhưng rất nhiều chuyện trái quy củ trở nên đặc biệt khó khăn, cần gì phải phiền toái như vậy, Phong Đức cũng không để ý có gọi một tiếng này hay không.” Cung Âu nói.
“Anh trước kia…”
“Anh biết, đổi lại là trước kia, anh nhất định sẽ theo em, em muốn cái gì anh đều cho em, có thể cũng vì vậy mà giữa chúng ta mới phải bước đi khổ cực như vậy, bởi vì anh luôn làm trái quy củ.” Cung Âu cúi đầu nhìn cô, từng chữ từng chữ, giọng nói từ tính: “Trước kia, anh căn bản không cho em ổn định được, nhưng bây giờ anh có thể cho em, anh biết làm sao để mở một cửa hàng trên con đường an ổn nhất cho chúng ta, mà không phải là khăng khăng làm theo ý mình trước ánh mắt của toàn thế giới, kết quả đó em đã thấy qua.”
Anh từng nhận được thân bại danh liệt.
Anh từng chia lìa với cô rất lâu.
“…”
Thời Tiểu Niệm phát hiện mình không nói nên lời, một câu cũng không thể bài xích anh.
“Anh đối với tương lai của chúng ta có kế hoạch rất tốt.” Một tay Cung Âu lau mặt cô, đôi mắt đen thật sâu nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sâu kín kia đầu độc cô: “Trước kia, Cung Âu không thể cho em thứ đó, bây giờ, anh có thể cho em toàn bộ, anh biết, em muốn có một cuộc sống an ổn, một gia đình.”
“…”
Đúng vậy.
Cô muốn có một cuộc sống an ổn, một gia đình.