“Tiểu Niệm, chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện. Với tương lai của chúng ta, anh đã có suy tính kĩ càng, mọi chuyện nghe theo anh, được không?” Cung Âu ôm cô hỏi.
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng nói anh khiến cô không thể từ chối.
Thời Tiểu Niệm gật gật đầu: “Được, anh nói như thế nào thì cứ làm vậy đi.”
Cô nghe anh.
Anh yêu cô, anh chuẩn bị cùng cô kết hôn, anh chính là có chút thay đổi, anh là vì muốn tốt cho tương lai bọn họ nên đã suy tính kĩ càng mọi thư, cô không có lý do để phản đối.
“Thật nghe lời.” Cung Âu sờ sờ tóc cô: “Đi, chúng ta đi ăn cơm.”
Cung Âu nắm tay cô đi đến nhà bếp, tầm mắt xẹt qua những bông hoa trên bàn: “Những bông hoa này thật xấu là tên nghiên cứu sinh kia tặng sao? Mắt thẫm mĩ cũng quá thấp kém.”
Xấu sao?
Đây là Cung Quỳ mất rất lâu để hái, liền vì muốn đưa cho anh mà chờ lâu như vậy, mãi cho đến khi ngủ.
“A.”
Thời Tiểu Niệm nói quanh co một tiếng, hồ lộng quá khứ, bỏ đi, vẫn là đừng nói cho anh, đỡ phải để anh ghét bỏ mắt thẩm mĩ của con gái mình.
Đi vào nhà ăn nhỏ, Phong Đức đã đem bữa tối mang lên bàn.
Thời Tiểu Niệm đi qua ngồi xuống, Phong Đức đứng ở một bên.
“Cha nuôi, ngồi đi.”
Thời Tiểu Niệm thuận miệng nói.
Cung Âu cầm lấy dao nĩa, nghe vậy, anh ngẩng đầu lạnh nhạt liếc Phong Đức một cái, lạnh lùng nói: “Ông ta chính là quản gia.”
Thời Tiểu Niệm nghe câu này không vui cho lắm: “Cung Âu, ông ấy hiện tại là cha nuôi của em.”
“Việc này anh đã nghe Phong Đức nói.” Cung Âu lạnh nhạt nói: “Lúc anh không ở đây, hai người giúp đỡ lẫn nhau, quan hệ tự nhiên sẽ tốt hơn một chút, nhưng về sau này quan hệ cha con liền cắt đứt đi, không có ý nghĩa gì nữa.”
“Tại sao?”
Thời Tiểu Niệm trong lòng hồi hộp.
“Em sẽ trở thành vợ của anh, Cung gia thiếu phu nhân, thiếu phu nhân cùng quản gia là quan hệ cha con, Phong Đức không phải sẽ leo lên đầu anh sao? Nói ra chỉ sợ người khác cười nhạo.” Cung Âu nói, đem miếng thịt bò tao nhã mà đưa vào miệng.
“Nhưng mà. . . . . .”
“Tịch tiểu thư, mau ăn cơm đi.” Phong Đức đứng ở một bên cười cười mà ngắt lời Thời Tiểu Niệm, vẻ mặt hiền lành: “Tôi có thể ở bên bên cạnh thiếu gia và Tịch tiểu thư cũng đã mãn nguyện rồi, là thân phận gì cũng không quan trọng.”
“Cha nuôi, con. . . . . .”
“Tịch tiểu thư, tôi không để ý đâu, thật sự không để ý.”
Phong Đức lại một lần nữa ngắt lời của cô, sợ cô vì chuyện này mà ầm ĩ với Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm thấy Phong Đức khăng khăng như vậy, lại nhìn đến vẻ mặt của Cung Âu, bỗng nhiên không có tâm trạng ăn uống, cô buông dao nĩa đang cầm xuống.
Cô hết lần này đến lần khác muốn thích ứng sự thay đổi của Cung Âu, lại cảm thấy anh vẫn như thường không có gì thay đổi, lại giống như thiếu chút gì đó.
“Sao lại không ăn?”
Cung Âu nhìn về phía cô, nhướng mày hỏi.
Thời Tiểu Niệm muốn nói gì đó, Phong Đức nhanh chóng lên tiếng: “Phải rồi, tiểu Quỳ tiểu thư và thiếu gia Holy lần này đến thành phố S chắc là do thiếu gia lo liệu?
“Ông đêm nay sao nói nhiều vậy?”
Phong Đức đứng ở một bên không nói.
Thời Tiểu Niệm nghe vậy có chút nghi hoặc mà nhìn về phía Cung Âu, thì ra là anh ở giữa lo liệu, chẳng trách Cung gia có thể thả người nhanh như vậy.
Cô cắn cắn môi, một lần nữa cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt thịt bò, đem miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, hỏi Cung Âu: “Thịt bò này ăn thế nào?”
“Gia vị được cho vừa phải, nhưng thịt cũ sau khi làm nóng, ăn cũng tạm được.”
Cung Âu nói.
Phong Đức đứng ở một bên không dám thở ra, anh cũng muốn làm cho Cung Âu miếng thịt bò mới, nhưng trước kia thiếu gia chỉ ăn thức ăn cho Thời Tiểu Niệm làm, anh không dám tự quyết định, chỉ có thể đun nóng một chút.
“Vậy à?”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, cắn thịt bò trong miệng, cũng hiểu được thịt có hơi khó nuốt.
Cuối cùng cô cũng phát hiện Cung Âu có chổ nào khác biệt rồi.
Trước kia, anh đối với thức ăn cô làm luôn đánh giá là, tốt tốt tốt.
Chỉ cần cô ra tay, chén nước lã cũng trở nên ngọt ngào.
Hiện tại những đánh giá của anh đã trở nên khách quan.
Quả nhiên Cung Âu đã trở thành người bình thường.
“Thiên Chi Cảng còn đang quét dọn vệ sinh, phải đợi hai ngày nữa mới có thể dọn vào, hai ngày này em hãy đến khách sạn ở cùng anh.” Cung Âu ngồi trước bàn ăn nói, giọng điệu không phải đề nghị, mà là yêu cầu.
“Hai đứa nhỏ đâu?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Bọn chúng đã đi ngủ, không cần đánh thức.”
Cung Âu nói!