Nhómdịch:ThấtLiênHoa
“. . . . . .”
Hướng Thanh Phong yên lặng mà rời đi khỏi phòng tranh, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ tự ti.
Thời Tiểu Niệm có chút kinh ngạc mà nhìn về phía Cung Âu, không tin cho lắm, không phải là anh ghen chứ?
Cô đi qua người anh: “Chắc anh vẫn chưa có ăn cơm chiều, em đi hâm nóng thức ăn, anh ngồi đợi một chút.”
“Để tôi đi, cô ở đây nói chuyện cùng thiếu gia.”
Phong Đức vội vàng nói, nhanh chân đi vào phòng bếp.
Thiếu gia vừa trở về, thời gian ở bên cạnh Thời Tiểu Niệm quá ít.
Phong Đức đi vào nhà bếp, cho bọn họ chút không gian riêng tư với nhau.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, Cung Âu nhìn cô, đôi mắt âm u: “Lần sau nếu quá muộn thì đừng chờ nữa, hiện tại ở công ty có rất nhiều việc, anh bận rộn quá nên hay quên mất thời gian.”
Nhưng trước kia anh chưa từng quên.
Ý nghĩ này trực tiếp hiện lên trong đầu Thời Tiểu Niệm, sau đó cô bị chính mình dọa cho hoảng sợ.
Cô không thể nghĩ như vậy, không thể.
Cung Âu đã trị hết bệnh rồi, anh nhất định sẽ có chút thay đổi.
Cung Âu cởi áo vét trên người đặt trên khuỷu tay, ngẩng đầu nhìn mấy bức tranh trên tường: “Những bức tranh này đều do em vẽ sao?”
“Ưm, chủ yếu là của em, cũng có một vài bức tranh của họa sĩ khác gửi ở đây bán.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Vài năm nay cô không có tâm trạng để vẽ truyện tranh, chỉ là tùy hứng vẽ vài bức tranh mà thôi.
Cung Âu đi đến phía trước một bức tranh, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào đó, dườ.
Bị anh dùng như vậy nhìn tác phẩm của mình, Thời Tiểu Niệm không hiểu vì sao lại cảm thấy căng thẳng, có cảm giác giống như cô đang chờ đợi thầy giáo nhận xét bức tranh của mình.
Trước đây cô chưa từng bao giờ có cảm giác này trước mặt Cung Âu.
“Bức tranh trông có vẽ không tồi, có chút phong cách của bậc thầy Claude Monet, rất ấn tượng.” Cung Âu nhìn chăm chú vào bức tranh nói: “Bức tranh này bán bao nhiều?”
“Cung đại tổng tài muốn mua bức tranh này của tôi sao? Hai ngàn, không thể thiếu.”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, đứng ở bên cạnh Cung Âu nói.
“Chỉ có hai ngàn?” Cung Âu đưa mắt nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy có chút không hài lòng, anh ngẩng đầu nhìn một vài bức tranh, suy ngẫm một lát sau nói: “Thế này, em tạm thời đừng bán những bức tranh này đi, anh sẽ cho người lập kế hoạch, đưa tên tuổi của em lên, để tăng giá trị những bức tranh này của em, các nhà sưu tầm tranh sẽ tranh nhau tìm kiếm những bức tranh của em, nó sẽ trở nên vô giá.”
Một ngàn một bức bức tranh.
Cô cũng sẵn sàng bán đi.
“Kế hoạch?” Thời Tiểu Niệm giật mình: “Anh có làm quá không? Em chỉ tùy tiện vẽ những bức tranh này mà thôi.”
Những lúc chờ đợi anh cô chỉ tùy hứng vẽ mà thôi.
Cô không nghĩ tới chuyện biến nó thành vô giá.
“Thành công đều bắt đầu từ sự hứng thú, nhưng hứng thú cũng cần kinh doanh, nếu không cả đời đều bị lu mờ tầm thường, sống như vậy có gì ý nghĩa?” Cung Âu nói, tiếng nói trầm thấp, con ngươi đen thật sâu mà nhìn chằm chằm cô: “Đã hiểu chưa?”
Anh dạy bảo cô sao?
Thời Tiểu Niệm nhìn anh, cảm thấy rất xa lạ.
Mỗi câu anh nói đều thật sự có đạo lý, có đạo lý đến cô một chữ cũng không thể phản bác.
Cô cười cười, cũng không nói cái gì.
“Chờ đến khi giá trị của con người tăng lên, một bức tranh cũng khó mà mua được, cũng sẽ không cần bám lấy phòng tranh nhỏ bé này.” Cung Âu nhìn kết cấu của phòng tranh này, anh một chút cũng không vừa lòng.
Bám lấy?
Cô chính là ở chỗ này chờ anh trở về, anh không thấy được phòng tranh này cũng có tên sao, nó gọi là nhà.
“Em cảm thấy nơi này rất tốt, ở bên trong đây thật sự rất thoải mái.” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói: “Em không muốn mình nổi tiếng gì cả.”
“Chúng ta sớm hay muộn cũng phải kết hôn, vợ của tổng giám đốc N.E một bức tranh cũng khó mua được, hay là vợ của tổng giám đốc N. E là chủ của một phòng tranh nhỏ bé, cái nào dễ nghe hơn?” Cung Âu nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp, có một loại khí thế khiến người khác không thể phản kháng.
“. . . . . .”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cảm thấy cứng đờ, kinh ngạc mà nhìn về phía anh.
“Sao vậy?”
Cung Âu chống lại ánh mắt của cô.
“Anh hiện tại để ý đến ánh mắt của người khác? Lo lắng vấn đề xứng hay không xứng?” Thời Tiểu Niệm trực tiếp hỏi.
Cung Âu nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, con ngươi đen trầm lặng, sau một lúc lâu, anh cười cười, đem cô kéo vào trong lòng ngực mình: “Với anh mà nói, em chỉ là em, là người mà Cung Âu anh muốn. Người tài giỏi sống trong thế giới này có thể không quan tâm đến ánh mắt của người khác, có thể thay đổi cái nhìn của người khác. Từ chủ tiệm trở thành chủ sở hữu cả bộ sưu tập cũng không mất nhiều công sức, cớ sao lại không làm?”
Giọng nói anh vẫn giống như trước đây cường thế, bá đạo, nhưng sâu bên trong lại có chút gì đó khác biệt.
Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu ôm, cô cảm nhận hơi thở trên người anh.
Cô nhớ, lúc anh công bố với toàn thế giới chuyện bọn họ yêu nhau, trong lòng cô còn có chút nghi ngờ.