Thời Tiểu Niệm ngồi đó, ngay khi Mona vừa đi, nụ cười trên khuôn mặt cô chậm rãi đông cứng.
Trong suốt bốn năm Cung Âu chữa bệnh, tại sao lại không thể cho cô biết chút tin tức, cô có thể ở bên cạnh anh mà, không phải sao? Tại sao lại muốn cô một mình chờ đợi suốt bốn năm?
Thời Tiểu Niệm bưng tách cà phê lên uống một ngụm.
Cà phê rõ ràng thơm như vậy, nhưng lại khó có thể nuốt xuống.
. . . . . .
Cung Âu nói buổi tối sẽ đến tìm cô cùng nhau dùng cơm.
Nhưng lại để cô đợi cho đến đêm khuya.
Hai đứa nhỏ không đợi nổi đã cùng nhau đi ngủ, một mình Thời Tiểu Niệm ngồi trong phòng tranh, đưa mắt nhìn tòa cao ốc N.E đèn đuốc sáng choang.
Anh hiện tại bề bộn nhiều việc, chuyện ở N. E cô cũng không giúp được gì, cũng chỉ có thể chờ đợi.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn mấy đóa hoa trên bàn, là do hai đứa nhỏ hôm nay ra ngoài hái về.
Cung Quỳ sau khi hái hoa trở về cũng không có tâm trạng vui chơi, cực kì hưng phấn ôm những đóa hoa đợi chờ, khuôn mặt nhỏ nanh càng đợi càng thất vọng, con bé đợi cho đến khi đi ngủ, Cung Âu cũng không có xuất hiện.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở bên cạnh bàn chờ đợi, cả người cũng dần dần cảm thấy mệt mỏi, hai mắt nặng trĩu, một tay chống trên cằm gần như ngủ gật.
Có mở cửa tiếng vang lên.
“Cung Âu, anh đến rồi à?”
Thời Tiểu Niệm vui vẻ, mở to mắt đứng lên, đợi đến khi cửa mở ra, đáy mắt có chút thất vọng.
Không phải Cung Âu.
Chỉ là một người thường xuyên lui tới phòng tranh.
“Cô giáo Tịch, xem ra em đến đã làm cô thất vọng.” Cậu bé đứng ở ngoài cửa, có chút xấu hổ mà sờ sờ cái mũi của mình.
“Thanh Phong à? Sao em lại đến đây?”
Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên nhìn cậu ta.
Hướng Thanh Phong, một nghiên cứu sinh của học viện mỹ thuật, nhỏ hơn cô vài tuổi, người cũng như tên, tuổi trẻ sáng sủa, đôi mắt sáng như sao, mái tóc ngắn đẹp trai khôi ngô, cho người ta cảm giác như một cơn gió mát.
Từ sau khi anh vào phòng tranh của cô, vẫn luôn kính trọng đối vơi cô, luôn mồm kêu cô giáo, muốn cô chỉ dạy chút kĩ thuật vẽ tranh.
Sau khi Thời Tiểu Niệm chỉ dạy vài chổ, anh muốn trả học phí cho cô, Thời Tiểu Niệm không nhận, anh liền muốn mua tranh của cô. Cô thấy anh bề ngoài ăn mặc cũng không tồi, hẳn là gia đình cũng giàu có, từ chối vài lần không được cũng đã bán cho anh.
“Gần đây em đã bị một cái đề tài làm phiền chết đi được.” Hướng Thanh Phong oán giận đi vào kéo một cái ghế ngồi xuống.
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm cười cười: “Tôi chưa từng nghiên cứu qua, đề tài của em tôi cũng không giúp được gì.”
“Không cần cô giúp, em tài năng như vậy còn gì, em có thể ở đây vẽ tranh một lát không??” Hướng Thanh Phong nhìn cô nói, hai tay tạo thành chữ thập: “Làm ơn, chỉ có ở ngươi nơi này, em mới cảm thấy được trong lòng bình tĩnh một ít.”
Học vẽ tranh kiêng kị nhất là trong lòng không bình tĩnh, xúc động.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ mà đồng ý: “Được, chỉ có điều lát nữa tôi còn có việc, chỉ vẽ đến lúc tôi rời đi được không?”
“Được được được.”
Hướng Thanh Phong liên tục gật đầu, quen thuộc mà di chuyển giá vẽ bắt đầu vẽ tranh.
Phong Đức và Cung Âu đi qua đường lớn đi đến phòng tranh, bên trong mở đèn sáng trưng, một cậu con trai đang ngồi trước giá vẽ tranh, không ngừng liếc trộm Thời Tiểu Niệm đang đọc sách bên cạnh, ý tứ kia đã quá rõ ràng.
Phong Đức cảm thấy căng thẳng, theo bản năng mà nhìn về phía Cung Âu.
Cung Âu đứng thẳng ở đó, một tay bỏ vào túi quần, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía bên trong.
Bên ngoài tối tăm, bên trong nhất thời không nhìn thấy được hai người.
Thấy thế, Phong Đức vội nói: “Thiếu gia, đó là một nghiên cứu sinh của khoa mỹ thuật, tên Hướng Thanh Phong, là khách quen của phòng tranh.”
“Vậy à?”
Cung Âu lạnh nhạt lên tiếng.
Bên trong cửa kính, cậu ta bỗng nhiên nói câu gì đó, Thời Tiểu Niệm đang đọc sách bỗng đứng dậy đi qua, đứng ở bên cạnh nhìn bức tranh xong nói cái gì, vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ, thân thể tới gần cậu ta.
Hướng Thanh Phong ngồi đó, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, vờ như vô ý nghiêng đầ đến gần cô hơn cô, gần như sát vào lòng ngực Thời Tiểu Niệm.
“Thiếu gia, tôi hiện tại liền đuổi cậu ta đi ra ngoài.”
Phong Đức lập tức nói.
Cung Âu chuyển mắt lạnh lùng mà nhìn ông ta một cái: “Đi mở cửa.”
“Dạ, thiếu gia.”
Phong Đức nhìn thấy ánh mắt của Cung Âu, cảm thấy không rét mà run, liền tiến lên đi mở cửa.
“Cậu xem nơi này, còn bỏ trống nhiều lắm, sẽ không có sức hấp dẫn, cậu là nghiên cứu sinh như thế nào có thể phạm lỗi nhỏ như vậy?”
Thời Tiểu Niệm đứng bên cạnh Hướng Thanh Phong nói, bỗng nhiên nghe được tiếng vang, cô ngẩng đầu, liền thấy Phong Đức đẩy cửa ra, cung kính mà đứng ở một bên, Cung Âu từ bên ngoài đi vào đến, con ngươi đen quét về phía Thời Tiểu Niệm.
Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô, anh không tự chủ nhíu mày.
Cung Âu cúi đầu xem đồng hồ: “Lại đã trễ thế này, anh không chú ý thời gian, em vẫn luôn chờ anh sao?”
“Không có gì, dù sao mọi ngày em cũng phải trông coi nơi này” Thời Tiểu Niệm nói!