Nhómdịch:ThấtLiênHoa
Anh vẫn như cũ, người cần thích ứng chính là cô.
Cung Âu không có gì thay đổi cả.
Anh không có thay đổi gì cả.
“Được rồi, đi nào, mẹ dẫn hai đứa đi hái hoa.” Thời Tiểu Niệm leo xuống giường, khuôn mặt phục hồi lại chút sức sống.
Đến giữa trưa, Thời Tiểu Niệm đi đến cuộc hẹn.
Là Mona hẹn cô.
Lúc Thời Tiểu Niệm đi tới quán cà phê, Mona đã ở tầng hai chờ được một lát, khuôn mặt tinh xảo, trên đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá, đôi môi đỏ mọng phun ra từng ngụm khói động tác cực kỳ quyến rũ.
Bốn năm không gặp, mỗi một người xưa khi xuất hiện đều đã có sự thay đổi.
Nhìn thấy Mona, Thời Tiểu Niệm bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy tấm ảnh của cô ấy, so với người phụ nữ trước mắt đúng là khác nhau một trời một vực.
“Ngồi đi.”
Mona dập tắt điếu thuốc trong tay, ra hiệu cho Thời Tiểu Niệm ngồi.
“Hẹn tôi ra đây có việc gì không?” Thời Tiểu Niệm thản nhiên hỏi, ngồi xuống ghế đối diện Mona.
“Không cảm thấy tò mò vì sao tôi lại xuất hiện ở thành phố S sao?”
Mona ngồi đó, khóe môi lộ ra một nụ cười kiêu ngạo.
“Tò mò? Tôi nghĩ cô chính là vội vàng muốn tổ chức lễ kết hôn, đáng ra không có thời gian đến thành phố S mới đúng chứ.” Thời Tiểu Niệm thản nhiên nói, đưa tay bưng tách cà phê lên uống: “Đúng rồi, chúc mừng cô, tân hôn vui vẻ, người đàn ông kia xem ra cũng không tồi.”
Bốn năm không gặp, dù sao vẫn nên nói những lời tốt đẹp.
“Vẫn còn kém xa Cung Âu có phải hay không?” Mona cười lạnh một tiếng.
“Tôi không có ý đó.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Lần đầu tiên hẹn hò cùng anh, tôi thấy anh vô cùng đáng khinh, còn không bằng một phần vạn của Cung Âu, nhất là khi tôi trở về nhà là có thể nhìn thấy dung mạo hoàn mĩ của Cung Âu.” Mona bưng lên tách cà phê trong tay, móng tay màu đỏ vuốt ve miệng tách, giọng nói mang theo vài tia quyến rũ.
“Về nhà là có thể nhìn thấy Cung Âu?”
Thời Tiểu Niệm thản nhiên mà hỏi lại.
Mona nhìn về phía cô, lông mi khẽ vểch lên, “Tịch Tiểu Niệm, cô càng ngày càng xem nhẹ mọi chuyện. Muốn khiến cô tức giận cũng thật khó. Tôi còn muốn nhìn đến vẻ mặt bi thương đau khổ của cô.”
Sau khi nghe được tin tức như vậy, biểu hiện của cô lại có thể lạnh nhạt như vậy.
“Bốn năm nay, Cung Âu chính là ở cùng với cô?” Thời Tiểu Niệm cũng không cảm thấy bất ngờ, cô mơ hồ đem những việc này xâu chuỗi lại với nhau: “Là cô chữa khỏi bệnh cho anh ấy?”
“Đúng vậy, cô thấy tôi lợi hại hay không?”
Thời Tiểu Niệm cười yếu ớt: “Cho nên, cô và người đàn ông kia yêu nhau cũng là giả, là vì để che mắt tôi, khiến cho tôi không đến chổ cô mà tìm Cung Âu sao?”
Không khí trong quán cà phê bỗng dưng yên lặng cực kì.
Không có một chút âm thanh.
Điếu thuốc lá bị dập tắt vẫn còn khói bốc lên, chậm rãi bay lên trên.
“Cô nghĩ nhiều rồi, chuyện yêu đương của tôi là thật, cô dựa vào cái gì cảm thấy được tôi còn muốn ở bên cạnh Cung Âu?” Ánh mắt Mona lạnh nhạt, có chút khinh thường: “Tôi là đại tiểu thư của gia tộc Lancaster, tôi có niềm kiêu hãnh của mình, Cung Âu từng nhục nhã tôi như vậy, cho dù anh có hối lỗi tôi cũng không cần.”
Cô có sự tôn nghiêm của bản thân mình, gia tộc Lancaster cũng có sự tôn nghiêm của họ.
“. . . . . .”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm có chút bất ngờ.
Cô nghĩ hôm nay Mona hẹn cô ra là muốn ra uy với mình.
“Cung Âu có nói với cô chưa? Là anh tới tìm tôi chữa bệnh.” Mona nói.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm trở nên ngây ngốc, lúc trước, là Cung Âu tự mình bỏ đi sao?
Anh chủ động đi tìm Mona chữa bệnh?
Tại sao không nói cho cô? Tại sao lại một mình lặng lẽ mà rời đi?
“Xem ra cô vẫn chưa biết.” Mona bưng tách cà phê lên uống một ngụm, tiếp tục nói: “Là anh tới tìm tôi, tôi đắn đo suy nghĩ mất một ngày, sau đó đã đồng ý.”
“Đồng ý sao?”
Thời Tiểu Niệm lặp lại lời của Mona.
“Bởi vì tôi cảm thấy được mình không có lý do gì để không đồng ý cả.” Mona nở nụ cười: “Tôi từng khuyên anh chữa bệnh, anh lại không chịu, nói là dù có là ai cũng không thể làm cho anh rời xa người anh yêu. Kết quả chính anh đến cửa cầu cứu tôi, khiến tôi vô cùng tò mò, một khi anh chữa xong bệnh sẽ trở nên như thế nào, có thể còn yêu cô giống như trước hay không? Có còn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay hay không?”
Thời Tiểu Niệm vuốt vuốt tách cà phê trong tay: “Cám ơn cô, chữa trị cho Cung Âu cũng là nguyện vọng của tôi.”
“Không cần cảm kích tôi, tôi chỉ là muốn xem vở kịch của hai người mà thôi.”
Mona đùa cợt nói, trong mắt có một tia thỏa mãn.
Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng cười, đôi mắt nhìn thẳng Mona.
Trải qua nhiều năm như vậy, cô đã không còn dễ dàng bị dọa nữa rồi.
Mona không nhìn thấy được biểu cảm mà cô muốn trên mặt Thời Tiểu Niệm, không khỏi nhíu mày, cảm thấy có chút nhàm chán: “Bốn năm nay là tôi ở bên cạnh Cung Âu, hiện tại anh là người như thế nào tôi rõ ràng hơn cô nhiều. Cô hãy từ từ mà cảm nhận sự thay đổi đi.”
Nói xong, Mona đứng lên cầm túi xách rời đi.